qua một bên.
Tầm nhìn rộng lớn!
Có thể thưởng thức rất tốt!
Kỷ Vân Thư cũng không chú ý tới, Cảnh Dung đang ẩn ở một bên.
Nàng bước chân đi vòng quanh sau lưng lão quản gia, khóe miệng lại
câu lên một lần nữa.
"Người có thể không nói lời nào, nhưng đồ vật lại có thể nói chuyện.
Lão tiên sinh, sao ngươi không thoải mái hào phóng thừa nhận, Chu tiểu
thư...... là do ngươi giết."
Xôn xao ~
Hôm nay phía trên công đường, thật sự là từng trận từng trận xôn xao!
Náo nhiệt này, nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc.
Lão quản gia quỳ trên mặt đất, run rẩy nhướng thân mình lên trên, hai
tay túm chặt góc áo mình.
Động tác nho nhỏ, dừng ở trong mắt Kỷ Vân Thư, tự nhiên thành chột
dạ.
Người đầu tiên phá vỡ khiếp sợ lần này, chính là Chu phu nhân, vành
mắt sưng lên, nói giọng yếu ớt: "Tiên sinh, ngươi muốn nói gì vậy? Không
có khả năng là A Tĩnh, hắn sẽ không làm như vậy, hắn đã nhìn nữ nhi của
ta lớn lên, tuyệt đối sẽ không."
Rất kiên định!