Nhận được tín hiệu của Kỷ Vân Thư, Huyện thái gia cảm thấy rất
không xấu hổ, ngồi xuống với một cái nhìn gắt gỏng.
Sau đó, cũng đến phiên Chu lão gia và Chu phu nhân.
Sau khi cả hai đều chờ đợi một lúc lâu, dần dần mới phản ứng lại.
"Là ngươi đã giết nữ nhi của ta? A Tĩnh, đúng không? Nhưng vì sao
ngươi phải làm như thế? Vì cái gì?" Chu phu nhân chất vấn.
Nhưng bất luận là ngôn ngữ hay là động tác, cũng đều không phải
thực sự kích động.
Trong ánh mắt, gần chỉ mang theo thống hận và thất vọng mà thôi!
Không bình thường, phản ứng quá bất thường.
Đối với Chu lão gia, lại chỉ thở dài một tiếng, không có gì hơn!
Trong lòng Kỷ Vân Thư lại lần nữa bị bao phủ một đoàn sương mù,
mơ mơ hồ hồ, kỳ kỳ quái quái.
Mà lão quản gia vẫn không hề để ý một chút nào tới chất vấn của Chu
phu nhân, một lần nữa hướng ánh mắt về phía Kỷ Vân Thư.
Lão cười: "Tiên sinh, không phải ngươi nói, ta có thể không nói lời
nào, nhưng đồ vật có thể chứ? Nếu trong lòng ngươi đã có đáp án, cần gì
phải phải chất vấn đến ta."
"Ngươi không phải là đang muốn thử nghiệm ta đi?"
"Ta chỉ là không rõ, tiên sinh làm thế nào mà biết, hung thủ là ta? Đó
là vụ giết người rất hoàn hảo, ngươi không có khả năng phát hiện ra."
Thật sự là đủ tự tin!