"Không có vì sao."
"Nga." Hắn nhấp môi thành một đường thẳng, dùng sức gật đầu.
Đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn nhìn về phía bên trong cánh cửa, giống
như đang tìm gì đó, ngoài miệng không tự chủ được nói thầm một câu: "Tỷ
tỷ chắc là đã ngủ rồi."
Có chút thất vọng!
Tỷ tỷ ngươi không ngủ, đang ở trước mặt ngươi đây!
Nàng nghe thấy tiếng nói thầm của hắn. Tiểu tử này, quả thật rất coi
trọng mình.
"Vệ Dịch, ngươi xem, trời cũng đã khuya, nhanh chóng trở về đi."
"Nga, vậy ca ca, khi nào ta có thể tới tìm ngươi chơi, ta đều luôn một
mình, không có ai chơi cùng ta."
Ngươi thật là đáng thương!
Ít nhất, ta còn có một đống thi thể và xương trắng để chơi.
Không đành lòng, Kỷ Vân Thư đành nói: "Sau này ngươi muốn tìm ta,
hãy tới nha môn."
Hắn lập tức vô cùng vui vẻ: "Được, vậy ca ca, ta đi đây."
Vẫy vẫy tay, đưa cho Kỷ Vân Thư một nụ cười nhẹ, nhảy nhót, rời đi!
Kỷ Vân Thư không thể giữ thẳng thân mình, lập tức mềm xuống, đầu
gối đè ở trên khung cửa, đau muốn chết.
Cũng may, Loan Nhi đúng lúc ra ngoài sân, nhìn thấy cửa cổng sân
phía Tây bị mở rộng ra, lập tức nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang nằm ở