Vội vàng đi qua: "Vân thư, ngươi xảy ra chuyện gì?" Đồng thời trong
khi nói chuyện, nhẹ nhàng xốc chăn lên, lập tức nhìn thấy sau lưng nàng bị
quấn băng vải, cuối cùng cũng đã hiểu ra.
"Miệng vết thương nhất định đã bị nứt ra rồi? Vì sao không thỉnh đại
phu tới nhìn xem." Dứt lời, Kỷ Uyển Hân đang chuẩn bị phân phó nha đầu
của mình đi thỉnh đại phu tới.
"Tỷ tỷ, không cần, chút thương thế nhỏ, đã được tra dược, không cần
phải phiền toái." Kỷ Vân Thư nói.
"Sao có thể nói là phiền toái? Những vết thương trên lưng có thể nhỏ,
nhưng nếu như nó là gốc rễ của căn bệnh......" Nói tới đây, Kỷ Uyển Hân
thở dài, thập phần đau lòng cầm tay Kỷ Vân Thư đang đặt ở ngoài chăn.
Lạnh băng!
Kỷ Uyển Hân ra hiệu một ánh mắt về phía nha đầu của mình, ý bảo
nàng ta đi ra ngoài!
....Eidt & Dịch: Emily Ton......
Đợi sau khi nha đầu kia đã đi ra ngoài......
"Ngươi cũng thật cứng đầu, nhận sai với cha, không phải sẽ không có
việc gì sao? Sao ngươi có thể chịu được roi kia? Ngươi còn nhớ rõ, lần
trước ngươi ăn roi, đã hôn mê bao nhiêu ngày? Nếu không phải còn sót một
hơi cuối cùng, chỉ sợ......" Sớm đã chết!
Kỷ Uyển Hân thập phần thương tiếc cho muội muội này của mình, đôi
mắt đẹp hạnh nhân, nhanh chóng lấp đầy nước mắt!
Tuy nhiên, phản ứng duy nhất của Kỷ Vân Thư đối với lời nàng nói,
lại là một tiếng cười vô cùng yếu ớt.