"Linh Chi bị thương ở tay, Tam ca liền chạy tới đập phá sân ta một
chuyến, tổ mẫu yêu thương nàng ta như vậy, sao có thể buông tay? Chỉ sợ
ngay cả Linh Chi cũng sẽ tự mình suốt ngày tới tìm ta làm ầm ĩ, tìm ta
phiền toái. Ngươi cũng biết, ta sợ tiểu hài tử nhất. Nếu như ta không nhận
mấy roi kia, làm thế nào có thể sống yên ổn?" Giọng điệu trong sáng, mặc
dù đa số là do sự suy yếu của nàng.
"Nơi này không có người khác, sao ngươi không nói sự thật với ta?"
"Muội muội không rõ ý tỷ tỷ."
"Ngươi còn đang đợi Kỷ Bùi, đúng không?"
Kỷ Uyển Hân nhíu mày.
Kỷ Bùi, hai chữ này, Kỷ Vân Thư chưa từng đề cập tới nó trong hai
năm qua.
Hôm nay nghe được từ trong miệng Kỷ Uyển Hân, trái tim nàng giống
như bắt đầu ngứa, nhưng lại không thể gãi nó.
Dám mặt ở trên gối đầu, nàng nghiêng lại để che mắt, có một chút trốn
tránh.
Cố tình Kỷ Uyển Hân giống như hoàn toàn nhìn thấu nàng, giọng điệu
mang theo khuyên bảo nói: "Kỷ Bùi đã rời đi hai năm, ngươi còn đau khổ
chờ hắn làm gì? Có lẽ hắn căn bản sẽ không trở lại nữa, hứa hẹn giữa các
ngươi, hắn cũng sớm đã quên. Vân Thư, ngươi tội gì khiến mình khó chịu
như thế?"
"Nhị tỷ, ngươi đừng nói nữa."
"Ta chỉ không thể chịu nổi khi thấy ngươi như vậy. Bảo vệ một lời hứa
bằng miệng, bảo vệ một cái sân trống rỗng, đáng giá sao?" Như thể cảm