Sự lo lắng trên mặt càng ngày càng đậm, Vệ phu nhân tiến lên cầm tay
Kỷ Vân Thư tay: "Vân Thư, cần phải chăm sóc thân mình thật tốt mới
được, đợi lát nữa sau khi ta hồi phủ, sẽ cho người đưa chút đồ bổ cùng với
vải dệt qua đây, ngươi hãy bồi bổ thân mình thật tốt, cũng làm thêm mấy bộ
quần áo, đừng suy nghĩ quá sức."
"Tạ Vệ bá mẫu."
Kỷ Vân Thư cúi đầu, uốn gối hành lễ.
Ngay sau động tác này của Kỷ Vân Thư, Vệ phu nhân bỗng nhiên nhìn
thấy phía sau lưng nàng một mảng vết máu được thấm qua áo.
"Điều này......" Vệ phu nhân kinh ngạc, nhanh chóng vòng đến phía
sau Kỷ Vân Thư, kinh hô: "Vân Thư, phía sau lưng ngươi vì sao...... vì sao
lại chảy máu?"
Phía sau lưng Kỷ Vân Thư, máu tươi nhiễm đỏ cả áo, bởi vì nàng mặc
một thân quần áo màu vàng nhạt thanh nhã, máu chảy thấm ở phía trên, cực
kỳ bắt mắt, cực kỳ chói mắt!
Hay là, vết thương đã nứt ra rồi?
Nhưng, Kỷ Vân Thư đã dùng dược liệu Bạch Vân Trường, vết thương
sau lưng nàng gần như đã khôi phục.
Vì sao lại chảy máu lần nữa?
Vệ Dịch vừa nhìn thấy, khóe mắt co giật, lông mày đều nhăn lại,
không biết phải làm sao để giúp, dậm dậm chân tại chỗ, lo lắng: "Thư
nhi...... có phải vừa rồi ta...... vừa rồi ta thật sự khiến ngươi đau hay không?
Ta không phải cố ý, ngươi không cần tức giận, ngươi còn đau nữa không?
Ngươi đánh ta đi, là ta không tốt."