Nghe thấy vậy, Vệ Dịch gãi đầu không hiểu.
"Ta không hiểu."
"Không hiểu cũng không sao, tuy nhiên ngươi phải đáp ứng ta, không
thể nói cho người khác biết."
"Ân ân ân, ta nhất định sẽ không nói ra." Vệ Dịch cũng rất thành thật.
Kỷ Vân Thư nhìn vào cặp mắt của hắn, dưới hàng mi dài nhấp nháy,
mắt sắc đen như mực, đẹp kỳ lạ. Nếu như nhìn hồi lâu, sẽ dễ dàng khiến
người chìm vào trong đó.
"Vệ Dịch." Nàng gọi hắn một tiếng.
"Ân?"
"Cảm ơn ngươi."
Hắn nghiêng đầu: "Vì sao muốn cảm ơn ta?"
"Bởi vì......" Giọng của Kỷ Vân Thư hơi trầm xuống: "Bởi vì ngươi rất
tốt."
Đúng vậy, Vệ Dịch rất tốt!
Hắn mở miệng cười, ngây ngốc nhìn về phía Kỷ Vân Thư, trên khuôn
mặt tuấn mỹ, thật sự là tâm điểm ánh mắt của các cô nương.
Vệ Dịch, nếu ngươi không ngốc, vậy thì tương lai của ngươi, chắc hẳn
sẽ rất tươi sáng.
Đêm đó, Kỷ Vân Thư đã ở lại Vệ phủ.
Và Vệ Dịch cũng bồi nàng nói chuyện phiếm một lúc lâu, nói hết sự
tình phát sinh trên người mình, tất cả đều giảng giải cho Kỷ Vân Thư nghe,