"Loan Nhi?"
"Tiểu thư."
Loan Nhi mạo hiểm chạy từ trong mưa đến trước mặt nàng, thút thít
mũi mình, nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư, hôm qua nghe nói tiểu thư nhảy
vào trong nước cứu đại tiểu thư, vết thương phía sau lưng lại bị nứt ra, nô
tỳ rất lo lắng."
Có thể có một nha hoàn trung thành lo lắng cho mình như vậy, nàng
cảm thấy rất vui mừng.
Nàng quay đầu đi, nói với nha đầu đưa dược: "Ngươi lui xuống trước
đi."
"Vâng."
Sau khi chờ nha đầu kia lui ra, Kỷ Vân Thư nâng ống tay áo lên, vừa
vuốt trên đầu tóc ướt choẹt của Loan Nhi.
Vừa nói: "Vết thương trên người ta rất nhẹ, căn bản không có trở ngại
gì, nhưng nha đầu ngươi, tùy tiện tới đây, nếu như để cha và tổ mẫu biết,
nhất định sẽ phạt ngươi."
"Loan Nhi lo lắng cho tiểu thư, muốn tới chăm sóc người, không sợ
những thứ đó đâu."
"Nha đầu ngốc!"
"Đúng rồi tiểu thư." Loan Nhi thoáng nhìn qua chung quanh, nhỏ
giọng nói: "Sáng sớm hôm nay, người bên nha môn đã tới, nói sự tình tiểu
thư muốn tra, đã tra ra được người mà tiểu thư muốn tra, nhưng tiểu thư
người không có ở trong phủ, vì thế ta đã tiễn người nha môn rời đi."
Tra ra việc này, chắc hẳn là chính là Ngụy Võ và Vương Tam!