NỮ NGỖ TÁC HỌA CỐT - Trang 537

Thật đáng xấu hổ!

Cảnh Dung đã nhấc quần áo lên, dẫn đầu, dẫm chân lên con đường dơ

bẩn đất đá bùn vàng, dáng người cao thẳng đĩnh bạt, từ từ tiến vào phế tích
hoang vu trong rừng.

Kỷ Vân Thư đi theo phía sau, bước chân dẫm lên trên dấu chân to

rộng của Cảnh Dung, dường như cũng không trơn trượt như nàng đã nghĩ.

Một trước một sau, bước chân tương đồng!

Sau khi đã đi qua được một đoạn đường, rốt cuộc giống như ánh sáng

ở cuối đường hầm*, xuất hiện một thôn làng khác.

(*)

柳暗花明: Liễu ám hoa minh; ánh sáng ở cuối đường hầm; khi

không còn đường tiến nữa, đột nhiên xuất hiện một tia hy vọng (The
willow trees make the shade, the flowers give the light; at one"s darkest
hour, a glimmer of hope; light at the end of the tunnel.)

Nhưng hiện ra trước mắt, lại là một căn nhà gần như sập xuống ở

trong mưa lớn, đổ nát tồi tệ.

Có thể nói rằng, nó được dùng để chắn mưa gió quả thực là hơi gượng

ép!

Bên ngoài căn nhà, là một cảnh hỗn loạn. Đồ đạc đã bị gió to thổi

văng khắp nơi, dính phải nước bùn, quả thực dơ bẩn không thể chịu được.

"Nơi này, thật sự có người sống sao?" Cảnh Dung thốt lên một câu.

"Vào xem sao." Kỷ Vân Thư đi về phía trước hai bước, đột nhiên

dừng lại, xoay người nói với Cảnh Dung: "Vương gia, chúng ta tới đây để
thăm người thân, nhưng bởi vì người thân đã dọn đi mà chúng ta không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.