"Ngươi mới bị bệnh, nữ nhi ta rất tốt, nàng căn bản không có bệnh,
nàng không có bệnh."
Tự mình thôi miên!
"Nếu ngươi tiếp tục dùng xích sắt xích nàng lại, nàng sẽ chết."
"Ngươi nói bậy." Ngọc Tẩu rống lên một tiếng, xoay người lại ôm chặt
nữ nhi đang run rẩy của mình, vuốt đầu nàng: "A Ngữ ngoan, nương ở chỗ
này, nương sẽ ở bên ngươi, ngươi sẽ không có việc gì, sẽ không......"
Trong lòng ngực, A Ngữ vẫn đang run rẩy, dường như đang sợ điều gì,
cúi đầu, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Lúc này, Kỷ Vân Thư kéo tay Cảnh Dung, nhỏ giọng nói: "Phiền
Vương gia đi ra ngoài một chút."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Cởi bỏ nghi hoặc trong lòng ta."
Nghi hoặc?
Cảnh Dung nhíu mày: "Vạn nhất nàng ta lại dùng xiên tre đâm ngươi,
bổn vương không có ở đây, ai sẽ bảo vệ ngươi."
Lời này khiến cho lỗ tai Kỷ Vân Thư đỏ lên, giờ phút này không rảnh
lo nghĩ nhiều, nàng đơn giản đẩy Cảnh Dung đi ra bên ngoài.
"Ta tự mình cẩn thận, nếu ngươi ở bên trong... rất bất tiện."
Bất tiện? Hắn ở bên trong, vì sao lại bất tiện?
Ngươi nói rõ ràng cho bổn vương!
Hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị đẩy ra đến bên ngoài.