Một bàn tay nàng ôm đầu gối cuộn tròn mình lại, một cánh tay khác,
cũng nhặt lên một cây gậy trúc nhỏ, vừa bắt chước chọc về phía ngọn lửa.
Vừa trả lời Cảnh Dung: "Chưa từng tới."
"Vậy ngươi có muốn đi không?"
"Chất lượng không khí có đạt tiêu chuẩn hay không?"
"Ân?"
"Ta đang nói tới khói bụi."
"Khói bụi?" Cảnh Dung nhướng cao lông mày, động tác chọc ngọn lửa
trên tay đột nhiên dừng lại!
Kỷ Vân Thư cười cười, nói: "Không có gì!"
Những điều mà trong đầu Kỷ Vân Thư đang nghĩ tới, chính là Bắc
Kinh thời hiện đại!
Ngược lại, Cảnh Dung bị bối rối bởi những câu hỏi của nàng, thật sự
muốn dời cái giá ngăn cách hai đi, hỏi nàng rõ hơn một chút.
Chất lượng không khí là gì?
Khói bụi là gì?
Hắn lắc đầu, đành phải nói sang chuyện khác: "Nếu như bổn vương
muốn ngươi theo ta hồi kinh, ngươi có bằng lòng hay không?"