Cánh tay Kỷ Vân Thư đã bị hắn giam cầm trong tay, giãy giụa đều
không có kết quả, chỉ có thể túm chặt cổ áo của mình.
Cầm thú!
Giờ phút này cho dù nàng kêu gào đến rách cổ họng, cũng không ích
gì!
Nàng cúi thấp đầu hơn nữa, tiếng hít thở cũng trở nên càng thấp thỏm
hơn, hai mắt Cảnh Dung nhìn nàng gần trong gang tấc đã giống như một
ngọn lửa, cúi đầu chằm chằm nhìn lông mi dài của nàng!
Hắn nắm chặt cánh tay nhỏ gầy của nàng, cảm nhận xiêm y lạnh băng
ướt đẫm trong tay Kỷ Vân Thư.
Cảm giác lạnh băng truyền vào trong lòng bàn tay, lạnh đến nỗi máu
cũng muốn đóng băng.
Giờ phút này, hắn chỉ có thôi thúc muốn ôm nữ nhân này vào trong
lòng ngực.
Nhưng lý trí, vẫn kiểm soát được ý niệm tà ác lúc này của hắn.
"Quần áo tiên sinh đều đã ướt đẫm, nếu ngươi không muốn làm trò cởi
bỏ quần áo trước mặt bổn vương, vậy hãy lấy quần áo bổn vương làm
mành, treo ở trên giá, ngươi và ta mỗi người một bên."
Ngươi đúng là người tốt!
Cảnh Dung buông nàng ra, tỏ vẻ nghiêm túc, vừa chuyển cái giá vào
giữa hai người.
Vừa nói: "Bổn vương sẽ không nhìn ngươi, nhanh chóng cởi quần áo
ra, không cần phải ngượng ngùng xoắn xít."