Trong miếu, từng đống từng đống rơm rạ, đồ vật rơi xuống đầy đất,
lộn xộn khắp nơi, cũng bám đầy mạng nhện!
May mắn thay, pho tượng phật cao lớn vẫn còn đứng vững ở trong
miếu thờ.
Nhưng, lớp mạ đồng vàng trên người tượng phật dường như đã bị
người gỡ mất từng mảnh, để lại những vết đao trầy xước cực kỳ bắt mắt.
"Nơi này mặc dù lộn xộn, nhưng vẫn may mắn vì có thể tránh mưa.
Hãy tạm chấp nhận một đêm, ngày mai bổn vương sẽ nghĩ biện pháp để
quay về thành." Cảnh Dung gấp dù xong, đặt nó ở một bên, đi vào trong
miếu và đánh giá khắp nơi, nói: "Chúng ta có thể nhóm một đống lửa, sau
đó hong khô quần áo."
Không đợi Kỷ Vân Thư nói câu nào, Cảnh Dung đã nhanh chóng dọn
dẹp một khu vực rộng trên sàn, sau đó ôm một đống cọc gỗ bị gãy trong
miếu tới, dùng đá lửa trên người, lấy một chút rơm rạ, dẫn lửa vào trong
cọc gỗ!
Một loạt các động tác, hoàn thành rất sạch sẽ lưu loát!
Người không biết, còn tưởng rằng vị Vương gia này, thật sự lớn lên ở
trong vùng núi hoang vắng!
Bên ngoài trời đã tối đen, ngọn lửa cháy lên trong miếu dường như
càng phát sáng mạnh hơn, chiếu sáng khắp miếu thờ trong mưa to gió lớn,
khiến nó trở nên ấm áp và thoải mái hơn.
Trong khi đó, Cảnh Dung cũng đã làm xong được một cái giá.
"Kỷ tiên sinh, vẫn nên cởi quần áo ra, treo ở nơi này để hong khô
chúng. Một thư sinh yếu nhược như ngươi, không nên nhiễm phải cảm
lạnh."