Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Kỷ Vân Thư đi đến và ngồi
xổm xuống bên cạnh Ngọc Tẩu.
Nàng nói giọng nhỏ nhẹ: "Ngọc Tẩu, A Ngữ ngủ rồi, không bằng, ta
đưa nàng ấy đi nghỉ, được không?"
Ngọc Tẩu vẫn tiếp tục giai điệu của mình, cặp mắt ẩn dưới tóc rối vừa
nhấc, cũng nhìn thấy rõ người ở trước mặt nàng.
"Là ngươi? Ngày hôm qua, ngươi đã tới nhà ta."
Ngọc Tẩu không có chút kinh ngạc nào, ngược lại mang theo tươi
cười, cười cực kỳ thê thảm.
"Ngươi trao A Ngữ cho ta, được không?"
Ngọc Tẩu không giao, vẫn ôm A Ngữ, nhẹ nhàng lắc lắc, hát nhẹ bên
tai nàng ấy.
Nhìn thấy thần sắc Ngọc Tẩu, dường như có chút không thích hợp.
Ánh mắt Kỷ Vân Thư đặt ở trên người A Ngữ, trong lòng có một suy đoán
lớn mật.
"Ngọc Tẩu, để ta nhìn xem A Ngữ được không? Ta đảm bảo, nhất định
sẽ không thương tổn tới nàng ấy."
"Ngươi đừng động vào A Ngữ của ta, A Ngữ của ta ngủ rồi, nàng đã
ngủ rồi. Ngươi đừng làm phiền nàng, đừng làm phiền nàng."
Trong khi nói, Ngọc Tẩu còn cười cười.
Bộ dáng này, rõ ràng chính là đã bị điên!
Kỷ Vân Thư thật cẩn thận duỗi tay ra, tránh không để Ngọc Tẩu phát
hiện, kín đáo sờ soạng bàn chân trần của A Ngữ, trong lòng run lên mãnh