Quản rộng thế làm gì!
Cũng may Cảnh Dung nghe không hiểu, ngược lại bắt đầu nghiêm túc
nghiền ngẫm lời nói của nàng: "Bổn vương sống ở kinh thành, Dung
Vương phủ, không phải ở ven biển, chẳng lẽ hôm nay Kỷ tiên sinh vì thiếu
ngủ, khiến đầu óc hồ đồ?"
Ngươi mới hồ đồ, cả nhà ngươi đều hồ đồ!
Kỷ Vân Thư ngước mắt lên: "Vương gia tìm tiểu nhân tới, tin rằng
không phải chỉ để hỏi một lượt ăn uống tiêu tiểu đi?"
"Đương nhiên không phải." Cảnh Dung nghiêm túc trả lời, đi vào chủ
đề chính: "Ngỗ tác đã kiểm nghiệm thi thể, đích xác là trúng độc bỏ mình,
tất cả kết luận đều giống như tiên sinh đã nói."
Kỷ Vân Thư cũng không ngạc nhiên, hỏi: "Cho nên?"
"Cho nên bổn vương muốn thỉnh tiên sinh đến nghĩa trang một
chuyến, giúp bổn vương nhìn kỹ lại xem, có thể tra ra chút manh mối gì
hay không!"
"Thi thể đã được mổ ra?"
"Ruột đều có thể nhìn thấy!"
"Liệu xương cốt có nhìn thấy được không?"
"Rõ ràng như ban ngày, cho nên bổn vương mới quan tâm đến tiên
sinh ăn no hay không, miễn cho lúc nhìn thấy tình hình thi thể có phản ứng
không mong muốn."
Phản ứng không mong muốn, là sợ nàng sẽ phun ra sao?