Trong khoảnh khắc, hắn đứng dậy, tư thái uy phong lẫm lẫm, bước
chân giống như dẫm trên mũi băng, từng bước lạnh lùng, đi đến bên cạnh
Kỷ Vân Thư. Hắn cúi đầu nhìn nàng một cái, sau đó chuyển ánh mắt đến
trên người Huyện thái gia.
Nói những lời rất nghiêm túc: "Lưu đại nhân, vụ việc này bổn vương
cũng từng nghe nói qua. Chỉ vì trong trà có độc, lập tức đưa ra kết luận Kỷ
cô nương giết người. Điều này là quá xa vời!"
"Đúng đúng đúng, quá xa vời, quá xa vời......"
Huyện thái gia hết lòng đồng ý với hắn.
Vệ Phó nhìn thấy Vương gia đã mở miệng, trong lòng có chút sợ hãi,
nhưng nghĩ lão gia và phu nhân nhà mình chết thảm, lập tức kêu khóc.
"Vương gia, đại nhân, lông chim Trậm này chính là chứng cứ vô cùng
xác thực! Thật sự đã lục soát được từ trong phòng Kỷ cô nương đã ở lúc
trước. Hơn nữa lúc ấy, bên người lão gia và phu nhân chỉ có một mình
nàng. Trà kia, cũng do nàng rót. Không sai! Lão gia và phu nhân chúng ta
chết oan như vậy, cầu Vương gia và đại nhân nhất định phải làm sáng tỏ vụ
này!"
Cảnh Dung suy nghĩ sâu xa, nói: "Lông chim Trậm không đủ để
chứng minh chính Kỷ cô nương là người đã hạ độc. Nếu như muốn vu oan
hãm hại, thả mấy cái lông chim ở trong phòng nàng, có gì kỳ lạ? Còn nữa,
cũng không có người nhìn thấy nàng ra tay hạ độc, cứ như thế đã nhận định
nàng là hung thủ, không phải là quá vội vàng hay sao?!"
Hắn phất tay áo một cái, mang theo gió mạnh!
Huyện thái gia cực kỳ tán đồng!