Kỷ Vân Thư đi đến bên giá để quần áo, nhìn thấy ở đó có một chậu
nước.
Nàng nhúng ngón tay giữa vào trong chậu, dính chút nước, đưa tới
chóp mũi ngửi ngửi.
Quả nhiên, là có mùi hương quýt.
Ngay sau đó, nàng lấy ra tờ giấy Loan Nhi đã lưu lại, nhìn nhìn dấu
tay ở mặt trên, trong lòng suy nghĩ một lát, lập tức mở hộp gỗ đàn hương
của mình đặt ở trong phòng.
Lấy ra một chiếc bút, nhấp mực, tinh tế vẽ lên trên giấy.
Rất nhanh, dấu tay càng ngày càng xuất hiện rõ ràng trên giấy.
Cảnh Dung đi qua, kỳ quái hỏi nàng.
"Đây là dấu ngón tay?"
Nàng nhìn vào dấu vân tay, cực kỳ chắc chắn nói: "Đây là người bức
tử Loan Nhi đã lưu lại."
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Dấu tay này, đã in ở phía dưới chữ viết, đủ để chứng minh, khi Loan
Nhi viết tờ giấy này, đã có người đưa tờ giấy này tới trước mặt nàng ấy.
Lúc đó mới để lại dấu tay tương đối to rộng này, tương đương với dấu tay
nam nhân." Kỷ Vân Thư phân tích.
Cảnh Dung suy nghĩ: "Vậy có thể có khả năng, trước đó thật lâu đã có
người chạm qua tờ giấy này, lưu dấu tay lại hay không?!"
"Không có khả năng." Kỷ Vân Thư giọng điệu càng thêm chắc chắn,
tiếp tục nói: "Dấu ngón tay này, có một mùi hương quýt. Nói chung trên