Ánh mắt Kỷ Vân Thư có chút thất thần, gật gật đầu, nói một tiếng đa
tạ!
Nàng lấy một cây trân trên đầu mình xuống, bỏ vào trong quan tài.
"Loan Nhi, ngươi hãy yên nghỉ đi. Kiếp sau sẽ hạnh phúc hơn, không
cần tiếp tục chịu khổ."
Cuối cùng, quan tài được phủ lại, nàng đốt một nén nhang, xem như
tiễn Loan Nhi đi!
Đứng ở dưới mái hiên ngoài cửa nghĩa trang, nàng hơi nâng đầu, nhìn
nước mưa rơi xuống mái hiên, giống như cát chảy xuống trong chiếc đồng
hồ cát.
Cảnh Dung yên lặng bồi ở bên người nàng, nhìn lông mày nàng dần
dần giãn ra, lo lắng trong lòng hắn dường như cũng nhẹ nhõm hơn.
Nhưng giờ phút này, hắn thật sự không muốn quấy rầy nàng.
Kỷ Vân Thư như vậy, an tĩnh giống như một bức họa, giống như nước
mưa trong sạch còn chưa rơi xuống mặt đất.
Thậm chí có một khắc hắn hy vọng, mình không phải là đế vương gia,
mà được sinh ra trong một gia đình bá tánh bình thường.
Không cần tham dự phân tranh vương quyền, không cần thân nhập
trong vòng âm mưu.
Cùng với người mình thích, cùng nhau ngắm mặt trời mọc! Cùng
chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn!
Thật lâu sau, ánh mắt Kỷ Vân Thư chuyển từ chỗ giác mái tới trong
mưa phùn mênh mông nơi xa.