"Không thể không như vậy hay sao?"
Kỷ Uyển Hân đến gần bên cạnh Kỷ Vân Thư, giọng nói mềm mại
không có lực, mang theo sự thương cảm.
"Kỷ Bùi đã chết!" Bốn chữ, nhẹ nhàng vỡ ra từ trong miệng Kỷ Vân
Thư.
Nghe thấy tin này, Kỷ Uyển Hân nhíu mày thật sâu, nháy mắt nước
mắt tràn ra, vươn tay, chạm chạm bàn tay lạnh băng của Kỷ Vân Thư.
Đau lòng nói: "Ngươi đã đợi hai năm, không phải đã tính tới điều tội
tệ nhất sao?"
"Không, mấy năm nay, ta vẫn luôn tin rằng hắn vẫn còn sống
"Vân Thư......"
"Kỷ Bùi không còn nữa, trá tim ta cũng đã chết, ngươi không cần tới
đây khuyên ta. Ngươi cũng biết, ta không thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa."
Kỷ Vân Thư rất quyết tâm, cặp mắt lạnh như băng, vô cảm, tay cầm
giá cắm nến cũng hơi có chút dùng sức.
Giọng nói của Kỷ Uyển Hân vẫn nghẹn trong cổ họng, thở dài một
tiếng, cuối cùng khuyên Kỷ Vân Thư một câu.
"Cho dù hiện tại ngươi rời khỏi Kỷ phủ, cũng không cần khiến tình
huống trở nên rồi tệ như vậy. Tam đệ vừa mới chết, cha và tổ mẫu đã
thương tâm muốn chết. Ngươi vừa rồi nháo một trận, sẽ bị mọi người gắn
cho danh hiệu bất công và ích kỷ. Những ngày sau này của ngươi, chắc sẽ
khó khăn hơn."
"Ngươi muốn gõ chuông cảnh báo ta sao?"