NỮ THẦN ÁM SÁT - Trang 120

Như thường lệ, ông Hoàng ngồi đợi bên đống hồ sơ cao như núi, và

đĩa đựng tàn xì-gà Ha-van cũng cao như núi. Vẻ mặt ông Tổng giám đốc ít
đăm chiêu hơn mọi ngày.

Không đợi Văn Bình yên vị, ông Hoàng nói luôn một hơi :
- Mấy tháng trước, tôi yêu cầu anh sống ẩn thân một thời gian, chờ

thời cơ thuận tiện. Thời cơ này đã tới. Tôi mời anh đến đêm nay để giao
việc.

Văn Bình múa tay, giọng nôn nóng gần như bực bội :
- Vâng, ông giao ngay đi, tôi ngứa ngáy và mệt quá rồi. Ăn với

nằm, chẳng làm gì hết, tôi đã biến thành anh khách trú, tay chân vụng về,
trí óc tối om như đêm ba mươi. Thưa ông, đây là lần đầu và cũng lần cuối,
trong tương lai xin ông đừng hành hạ tôi, giam hãm tôi như thế này nữa.
Tôi sẽ điên mất.

Dường như từ nhiều tháng nay Văn Bình là cái lò so bị ép dẹp

xuống, bây giờ mới được bật mạnh lên. Chàng tuôn ra thao thao bất tuyệt
như thác nước Niagara. Chàng không dám ngưng nói, sợ quên những điều
chất chứa trong lòng, và nhất là sợ kính nể ông Tổng giám đốc mà không
phun hết.

Ông Hoàng vẫn lắng nghe một cách bình thản, mắt ông lim dim sau

cặp kiếng cận thị quen thuộc. Vẻ mặt ông trở nên già nua và tội nghiệp hơn
bao giờ hết.

Xả hơi xong, Văn Bình cảm thấy hối hận.
Chàng đã tỏ ra quá tàn nhẫn với ông Hoàng. Dường như sau mỗi

lần bị chàng soi móc, gắt gỏng, phiền trách, ông lại già thêm. Lần chàng bỏ
Sở lên Vạn Tượng làm nhà tu, ông Hoàng không còn sợ tóc đen nào trên
đầu nữa.

Hết điều uất ức cần nói, Văn Bình đành ngừng lại. Ông Hoàng gỡ

mục kỉnh, giọng bâng khuâng.

- Tôi hy vọng đây không phải là lần đầu và lần cuối như anh nói.

Coi anh như ruột thịt, tôi thường cho anh biết những việc quan trọng. Hôm
nay, tôi muốn anh biết thêm một việc khác. Kể ra, việc này chỉ có tính cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.