Dụng cụ điện tử chuyển âm được gắn an toàn, song con mắt thành thạo của
một điệp viên nhiều năm lăn lộn trong nghề như Văn Bình có thể khám phá
ra sau 60 giây đồng hồ quan sát.
Nhưng Văn Bình chỉ buột miệng khen ngợi :
- Xắc em đẹp quá!
Mà xắc của nàng đẹp thật! Nền ví bằng nhựa êpôxy trắng, óng ánh
như chứa lân tinh. Nhựa êpôxy có sức chịu đựng vô cùng bền bỉ : bánh xe
hơi nghiến lên, cái xắc cũng không vỡ. Sở dĩ Smerch dùng nhựa êpôxy làm
ví tay vì sợ bất ngờ dụng cụ vô tuyến bị tuột ra ngoài. Lẽ ra khi cầm ví,
Văn Bình phải nhận ngay được là nhựa êpôxy. Vì hơn ai hết, chàng rất
quen với loại nhựa độc nhất vô nhị này. Mọi sở gián điệp trên thế giới đều
dùng nó để lót tường những văn phòng bí mật. Riêng ông Hoàng đã sai chế
tạo một cây súng lục riêng, bắn đạn bằng giây nhựa êpôxy. Giây bắn vào
tường, dính chặt lấy, biến thành cái thang, điệp viên bám vào và trèo lên
thoăn thoắt trong nháy mắt.
Vậy mà Văn Bình chẳng thấy gì hết.
Chàng chỉ nghĩ đến sắc đẹp.
Nghĩ đến Nguyện Hằng... Và nghĩ đến cách chinh phục nàng đêm
nay. Chàng trả lại xắc tay xuống bàn, rồi mở tủ rượu, đon đả :
- Em uống gì để anh pha.
Tủ rượu của Văn Bình gồm mọi rượu đắt tiền nhất. Chàng khoe
chai huýt-ky trong vắt, Nguyệt Hằng lắc đầu :
- Không em thích uống Kirsch.
Văn Bình reo lên :
- Uống Kirsch lúc này thì tuyệt. Anh có nhiều cách pha cốc-tay
Kirsch tuyệt ngon. Em biết Kirsch pha chung với si-rô hạnh đào thành vì
không?
- Anh đa tình ghê. Đó là “hôn môi em đi” [3] .
Văn Bình cúi xuống hôn vào môi nàng. Nàng ẩy nhẹ ra :
- Cái anh này thật hay lợi dụng.
Cầm chai Kirsch lên, Văn Bình ngần ngừ rồi nói :
- Pha với si rô hạnh đào không ngon bằng với gin và curacao.