NỮ THẦN ÁM SÁT - Trang 42

Trên giường, Văn Bình từ từ mở mắt. Quỳnh Loan đã phỉnh gạt

Như Luyến. Nàng không muốn Văn Bình bận lòng thêm nữa.

Đột nhiên, máu ghen lại réo sùng sục trong huyết quản. Quỳnh

Loan không cười trả khi thấy Văn Bình hé miệng chào. Nếu là người thiếu
công phu tập luyện thì còn một vài giờ đồng hồ nữa mới dậy được. Nhưng
Văn Bình là võ sĩ kỳ tài, có gân cốt bằng thép nên thuốc mê vừa tản là
chàng trở lại sảng khoái như cũ.

Mặc dầu cõi lòng rào rạt, Quỳnh Loan vẫn giữ nguyên vẻ mặt giận

dữ. Văn Bình chống tay trên nệm, giọng âu yếm :

- Em...
Tiếng em tha thiết không làm Quỳnh Loan rung động như thường

lệ, trái lại nàng bực bội hơn. Nàng rút trong túi ra một ống xơ-xanh nhỏ và
ngắn, loại tự động.

Văn Bình còn ngơ ngác, chưa hiểu Quỳnh Loan định làm gì thì mũi

kim nhọn hoắt đã phập vào tay. Thuốc mê ngấm ngay vào máu, chàng ngã
vật xuống giường.

Quỳnh Loan lẩm bẩm một mình :
- Hừ, cho ngủ thêm 12 giờ nữa.
Rồi nàng cất tiếng cười, khống biết nàng cười vì vui hay buồn, vì

trên khóe mắt tuyệt đẹp của nàng long lanh một giọt lệ.

Ngoài trời, gió bỗng đổi chiều. Mật lằn chớp sáng quắc xẹt ngang

nền mây u uất. Những giọt mưa lớn đầu tiên đua nhau dội xuống thủ đô Sài
gòn say sưa trong giấc ngủ gần sáng.

* * * * *
Mùa đông năm ấy, Hà Nội rét như cắt ruột.
Cơn rét gia tăng một cách kinh khủng vì những trận mưa liên tiếp,

không phải mưa rào đoản mệnh và dữ dằn đổ hàng trăm tấn nước xuống
các đường phố chật chội, ngoằn ngoèo và tối om, mà là mưa nhỏ li ti, từng
giọt như mũi kim, buốt sâu vào da thịt.

Mưa hoài, mưa mãi, mưa không ngớt hột, mưa làm thối vườn Bách

thảo, biến những lối đi tới phủ Chủ tịch thành bãi bùn lầy lội, bẩn thỉu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.