NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 257

CHƯƠNG 7 – ĐÁM LANG SÓI TRONG CÔNG TY NỔI

LOẠN

Một ngày tôi không có mặt chắc A Tín mệt lắm. Về đến kho thấy tên

nhóc đó không biết dùng cách gì đã lắp một cái rổ lên tường, đang đánh
bóng một mình. Tôi cởi áo cùng chơi với cậu ta. Từ khi rời khỏi ghế nhà
trường đến giờ tôi chưa chơi một trận bóng rổ nào cả...

“A Tín, sao cậu lắp được rổ lên đó?”

“Rất mà, đóng hai cái nở vào, lắp vòng rổ lên, dùng vít cố định lại, lắp

lưới lên, thế là xong.” Không biết cậu nhóc này học bóng rổ ở đâu, cũng cừ
lắm.

“A Tín, chỗ cậu có sân bóng rổ à?”

“Cách gầm cầu nhà em không xa có một thôn nhỏ. Hầu như ngày nào em

cũng đến đó chơi cùng mọi người.”

Đánh một trận toàn thân mướt mát mồ hôi, tôi nói: “A Tín, lại đây giúp

tôi.”

Tôi bảo A Tín dỡ một số thùng ra rồi đích thân kiểm tra một lượt, nhưng

chẳng thấy gì khác thường. Nhưng nếu kiểm tra được số hàng mà hôm qua
Hoàng Kiến Nhân chuyển ra ngoài tỉnh thì có lẽ sẽ có được thu hoạch gì đó,
nhưng đi thì ít nhất bốn năm ngày mới về được.

A Tín hỏi về mâu thuẫn giữa tôi và Hoàng Kiến Nhân, tôi nói hết ân oán

của tôi với hắn ta. Cậu ấy nghe xong cười: “Mọi khó khăn trên đời này đều
có lý do cả, đó là ông trời đang rèn luyện cho anh để giao cho anh nhiệm vụ
nặng nề hơn. Lão đại, em tin anh nhất định sẽ làm nên sự nghiệp!”

“Cảm ơn cậu, A Tín!”

Ba mươi nghìn đô, nhẹ hều, không nặng nề gì cả. Nhưng chỗ tiền này dù

dùng cho hai đứa em gái tôi học hết thạc sĩ cũng còn thừa. Tôi nuốt nước
bọt, cái mạng nát này của tôi đến bây giờ vẫn chỉ là ảo tưởng để tự an ủi
mình. Nếu tôi trả tiền cho Lâm Tịch, cô ta sẽ đá tôi ra khỏi công ty, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.