NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 12

chút sức lực nào, gắng gượng đứng dậy lần sờ ra cửa, cô ta gọi tôi lại: “Đỡ
tôi về!”

Tôi dìu cô ta ra khỏi phòng, tuy choáng váng nhưng tôi vẫn còn ý thức,

chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn: “Lâm tổng giám, tôi không thể đưa chị
về được đâu.” Cô ta lấy điện thoại ra, bấm bấm rồi nhìn nhìn, sau đó đưa
điện thoại cho tôi bảo: “Tìm cho tôi cái tên cầm thú Vương Hoa Sơn.”
Vương Hoa Sơn chính là tổng giám đốc của Viễn thông Ức Vạn, hơn bốn
mươi tuổi, có con có cái rồi, ly hôn N lần, nhiều vợ nhiều phúc, nghe đồn là
bạn trai của cô ta. Không ngờ cô ta lại gọi lão tổng như thế...

Tuy ý thức vẫn còn nhưng mắt tôi không thề nhìn được chữ trên màn

hình nữa: “Lâm tổng giảm, mấy thứ trên màn hình điện thoại của chị là chữ
à?”

“Tôi cũng thấy không phải.”

Cô ta nói xong thì “ộctiếng, phun hết lên người tôi, một đống hỗn độn

chảy từ cổ tôi xuống. Tôi từ từ cúi đầu nhìn, cô ta vẫn tiếp tục nôn. Tôi
muốn đẩy cô ta ra nhưng lại không dám, bộ não của tôi lúc này vẫn làm
việc một cách thần kỳ.

Trời ơi, quần áo của tôi, từ đầu đến chân đều là mấy thứ kinh tởm từ

trong dạ dày của cô ta. Có một cô nhân viên chạy lại: “Khách sạn chúng tôi
có phòng trên tầng mười ba, chi bằng tôi đưa anh chị lên nhé”. Cô nhân
viên này thật yêu nghề.

Tôi không muốn đi nhưng cô nhân viên lại đỡ tay trái của Lâm ma nữ,

tôi lại đang đỡ tay phải của cô ta, cảm giác thấy cô nhân viên đó kéo hai
chúng tôi ra thang máy rồi lên bộ phận cho thuê phòng.

Một phòng đôi năm trăm tám, phòng đơn bốn trăm tám. Tôi lấy ví tiền

ra, chi đủ thuê một phòng đơn, mà đó lại là toàn bộ tiền ăn của tôi trong
tháng này, nếu tôi thuê phòng thì có lẽ tháng này tôi chết đói nơi đầu đường
xó chợ mất...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.