NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 134

ông ta. Vốn dĩ tôi và Lâm ma nữ chẳng có thâm thù đại hận gì, chỉ là tôi
không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta thì càng không muốn nhìn thấy tôi, luôn
muốn đuổi quách tôi đi. Tôi bị điều ra kho ở ngoại thành cô ta đã thở phào,
nhưng rồi kho lại chuyển về địa chỉ mới, sao cô ta có thể chịu được việc
ngày nào cũng thấy cái gai là tôi đây? Chắc hẳn từ khi về địa chỉ mới là cô
ta đã muốn đá tôi đi rồi. Nhưng sau đó tôi lại lập được công bắt trộm, cô ta
chẳng có cách nào. Sau đó may mắn lại có cớ đá tôi đi, thế là lập tức đuổi
việc tôi luôn.

Hai bọn họ đi rồi, có lẽ Vương Hoa Sơn cũng chẳng để tâm chuyện này,

tôi tự cười mình, làm việc tiếp thôi.

“Đúng rồi, quên mất không nói cho cậu, cấp trên có quyết định, từ tuần

sau cậu không cần đến làm nữa.”

“Là anh tự quyết định chứ gì?”

“Cậu rửa xe kiểu gì vậy? Ngay việc đơn giản này mà cậu cũng làm

không nên hồn? Cậu còn đi làm làm gì?” Vẻ mặt hắn ta đầy khiêu khích
như muốn nói “Ai bảo mày động vào tao”.

Tôi thở dài: “Tôi biết rồi.”. Tôi không tin tôi đến nơi khác thì không sống

nổi… Nhưng tiền đề phải là còn nơi nào tiếp nhận tôi không?

Hôm nay lại có một công ty gọi tôi đến phỏng vấn làm quản kho, thật

trùng hợp, là siêu thị Liên Hoa, chính là siêu thị Liên Hoa mà Trần Thế Mỹ
nói hắn là cổ đông.

Tôi muốn đến đó xem sao, tiện thể hỏi xem có ai biết Trần Thế Mỹ

không.

Đợi ở văn phòng nhân sự rất lâu, người đến phỏng vấn xếp hàng đến tận

cầu thang. Tình hình tìm việc làm rất khắc nghiệt, việc làm ở khu hỏa táng
hai nghìn tệ một tháng cũng trở thành miếng bánh ngon lành trong mắt
những người đang tìm việc chúng tôi. Đương nhiên bao gồm cả tôi nữa, nếu
họ chịu nhận tôi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.