NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 133

trong bộ phận kinh doanh. Leo lên được vị trí cao như thế không chỉ có khả
năng quản lý mà quan hệ giao tiếp cũng phải rộng rãi. Nếu chẳng may tôi
chọc phải tổ ong vò vẽ thì càng chẳng có ích lợi gì.

“Tiểu Trương, về tôi phải đích thân điều tra việc này!” Vương Hoa Sơn

nhìn vào mắt tôi vỗ vỗ vai.

Tôi xúc động không biết nên nói gì. Nhưng cảm giác mình xúc động thế

là hơi sớm quá. Vương tổng quản lý cả sản nghiệp lớn như thế, ngày nào
cũng bận tối mắt, đợi ông ta có thời gian điều tra việc này thì không biết
đến mùa quýt năm nào? Vả lại dù có điều tra thì có ra được gì không? Bọn
người đó sẽ không lấy tay che cả bầu trời sao? Thủ đoạn đó có ai không
biết?

Lâm Tịch tay xách mấy cái túi to tiến lại, đeo kính đen, tóc bay theo gió,

rất nổi bật. Điều này cũng chẳng có gì lạ, Lâm Tịch là người phụ nữ của
Vương Hoa Sơn, đây là trung tâm thương mại, họ chính là những cặp đôi
đến mua sắm.

“Xe vẫn chưa rửa xong sao?” Lâm Tịch hỏi Vương Hoa Sơn.

“Chuyện của anh ta là sao?” Vương Hoa Sơn chỉ vào tôi, hỏi Lâm Tịch.

Tôi vội vàng tiếp tục rửa xe, không dám nhìn Lâm Tịch. Lâm Tịch hỏi

lại: “Cái gì là sao?”

Rõ ràng là cô ta chưa nhận ra tôi dưới cái mũ. Tôi liếc nhìn cô ta, cô ta

nhìn kỹ lại thì nhận ra tôi, nói với Vương Hoa Sơn: “Có phải anh ta nói bị
tôi đổ oan không?”

Vương Hoa Sơn không nói gì.

“Việc này (ý nói việc lấy trộm nội y) còn ai trong công ty làm được chứ?

Hơn nữa còn có nhân chứng vật chứng, tại sao tôi lại không thể đuổi việc
anh ta?”

Vương Hoa Sơn vẫn không nói gì. Nhìn họ nói chuyện, Lâm ma nữ căn

bản chẳng coi Vương Hoa Sơn ra gì, thậm chí còn vô cùng khinh thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.