NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 155

Tôi đến đồn, cảnh sát trực ban dậy, anh ta bực bội: “Có chuyện gì?”

Tôi kể lại chi tiết việc Lý Bình Nhi lừa tiền, anh ta vươn vai uể oải nói:

“Xin lỗi, anh phải đến đồn nơi xảy ra sự việc, khu đó không thuộc phạm

vi quản lý của chúng tôi.”

Lòng vòng mãi cuối cùng chỉ nhận được một câu: “Được rồi, anh về đợi

tin đi! Có tiến triển gì chúng tôi sẽ gọi điện thông báo cho anh!”

Tôi lòng dạ u ám ra khỏi đồn cảnh sát, biển người mênh mông như thế,

dù cảnh sát có dốc toàn lực lượng ra phá án thì cũng đâu thể xong trong
dăm ba ngày? Bọn họ chỉ biết nói những lời tốt đẹp trước mặt những người
bị hại, dù dăm ba năm sau chưa chắc đã bắt được kẻ tình nghi.

Trời đã sáng rõ, đến chỗ làm thì tôi bị muộn, tay giám đốc bắt được lỗi

liền không tha cho tôi, bắt tôi đến văn phòng ký tên lên giấy nhận lương,
tính tiền mấy ngày vừa qua rồi bảo tôi nghỉ việc luôn.

Tất cả giống như một cơn ác mộng, tôi mơ màng trở về địa lao của mình,

nằm trên giường, nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy tiền đồ của mình, cả cơ thể
chìm đắm vào giấc mộng.

CHƯƠNG 5 – NGƯỜI PHỤ NỮ DẠY TÔI BIẾT TỰ TIN

Sau khi tỉnh dậy, nhận ra mọi việc tồi tệ đó đều không phải nằm mơ tất

cả đều là sự thực, tôi phải dũng cảm đối mặt với nó. Tôi gọi về nhà nói
không thể gửi tiền được, đương nhiên tôi không nói đã bị lừa hết tiền mà
chỉ nói là tiêu hết rồi. Mãi lâu sau bố tôi mới nói: “Có phải công vic gặp
khó khăn không?”

“Bố, không có gì....thật sự là không có.”

Bố tôi ý tứ sâu xa nói: “Ân Nhiên, năm đó bố bị kẻ khác hãm hại, ngày

nào cũng phải chiến đấu với sự tuyệt vọng, hụt hẫng và chán nản. Có lúc bố
sụp đổ, tự than rằng “Không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.