NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 153

“Ừm, đúng vậy. Anh Cương là đầu bếp khách sạn, anh ta thích em, theo

đuổi em, nhưng em không đồng ý. Sau đó để làm giám đốc, em đã bán thân
xác mình. C này cả bộ phận đều biết hết rồi. Anh Cương tức điên cãi nhau
với lão Tào, dọa cho hơn chục khách hàng đang ăn phải chạy mất, thế là bị
lão ta dạy cho một bài học. Lão ta bảo anh Cương phải rời khỏi thành phố,
nếu không lão chém chết. Anh Cương nhát gan, ngay hôm đó đã rời khỏi
thành phố, mãi đến hôm qua gọi điện em mới biết anh ấy chạy đến Tây Bắc.
Hì hì, đồ nhát gan! Vừa rồi bị chụp đầu lão ta không nhìn thấy anh, em kêu
“anh Cương”, lão sẽ tưởng anh ta quay lại báo thù, sẽ không nghĩ là anh
đánh, cũng không thể ngờ anh sẽ quay lại.” Bộ não của một cô gái nhỏ bé
suy nghĩ còn nhanh hơn tôi. Tôi không thể không khâm phục Lý Bình Nhi.

Lý Bình Nhi nói tiếp: “Chắc chắn em không thể ở lại thành phố Hồ Bình

này nữa rồi, em còn nhiều thứ chưa thu dọn, đi vội như vậy, đến cái thẻ
ngân hàng dưới gối cũng không kịp cầm. Ân Nhiên, anh có thể cho em vay
hai nghìn không? Em báo mất thẻ, lĩnh tiền rồi trả anh.”

Thấy tôi không nói gì, cô ấy nói tiếp: “Có phải anh cũng không mang

theo thẻ?...” Vẻ mặt đầy thất vọng.

Tôi mềm lòng: “Có mang theo thẻ, đợi một lát, anh đi rút tiền.”

Lý Bình Nhi nhìn xung quanh: “Đừng, em sợ bóng tối… hay là để em đi

lấy, anh ở đây trông hai cái va ly.”

“Ừm, thế cũng được…”

“Trong thẻ đủ hai nghìn không?”

“Đây chỉ có hai nghìn, tiền anh thắt lưng buộc bụng tiết kiệm trong này

hết cả, mật mã là…”

Sau khi biết mật mã, Lý Bình Nhi men theo bờ tường chạy ra đường lớn.

Tôi thấy lạ, sao lại chạy ra hướng đó? Không phải cuối con ngõ này có ngân
hàng sao? Cô ấy lên một chiếc taxi, đột nhiên tôi bừng tỉnh, mẹ kiếp, Lý
Bình Nhi lừa tiền của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.