NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 171

“Cô nói cũng phải. Cứ giở báo ra xem, báo kinh tế không nói, ngay báo

giải trí cũng toàn viết minh tinh này kia thu nhập bao nhiêu, báo thể thao thì
viết phí chuyển nhượng của cầu thủ bóng đá này là bao nhiêu bao nhiêu đó,
xếp thứ mấy trong bảng xếp hạng lương tuần. Chúng ta xem bóng đá chứ ai
quan tâm họ chuyển nhượng bao nhiêu? Nếu ở đâu đó bị sập nhà hay xảy ra
tai nạn ô tô thì lại nói công ty bảo hiểm phải đền bù bao nhiêu bao nhiêu
nữa.”

“Chẳng còn cách nào cả, đó chính là hiện thực xã hội. Chúng tôi đến

quán rượu là để quên đi mọi phiền não, quên đi sinh lão bệnh tử, tiền quyền
tài thế . Đừng nói những chuyện đau đầu ấy nữa, nói chuyện khác đi. Ai ya,
lâu lắm rồi tôi không nói chuyện với người đàn ông nào thông minh thế
này.” Rõ ràng là cô ấy rất vui.

Khen người khác là một nghệ thuật, người đẹp này sử dụng nó thật điêu

luyện, nhưng không biết cô ấy khen tôi làm gì, ngoài cái thân thể này ra tôi
chẳng còn gì để người ta lừa nữa.

“Theo tôi thấy, muốn mọi người trên thế giới này vui vẻ thì có một cách,

cho một số người giàu trước rồi tiêu diệt hết những người không giàu được,
cuối cùng thực hiện chính sách cùng giàu có!”

Cô ấy cười, vừa giống bông hoa đào trong gió xuân, lại giống thiên thần

trong màn đêm.

Tôi nhìn mà say đắm. Thấy tôi ngẩn ngơ, cô ấy ngoảnh sang nhìn thẳng

vào mặt tôi như đang nghiên cứu cái gì

Rất nhanh tôi đã ý thức được tình huống khó xử này, vội vàng rời mắt đi.

“Anh đúng một anh chàng rất đẹp trai!” Cuối cùng cô ấy cũng nghiên

cứu ra đáp án.

“Cô cũng là cô gái rất xinh đẹp!” Tôi nghĩ thầm, nên nói là phụ nữ hay

cô gái, nhưng rồi tôi vẫn dùng cô gái.

Cô ấy nghe thấy cô gái thì hừ một tiếng: “Cô gái? Tôi lớn hơn anh đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.