NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 184

Chức hơi say rồi.

Nghe thấy câu đó tồi càng cảm thấy bị sỉ nhục: “Tôi còn có việc!”

“Việc gì chứ?”

Tôi ra ngoài, nhìn thấy bên phòng đối diện một tên trai bao đang ve vãn

tán tỉnh một bà cô, bà ta nhét tiền vào thắt lưng hắn, người sa ngã không
phải bọn trai bao mà là người có tiền.

Ngồi trước quầy bar uống rượu, quản lý cười dâm đãng hỏi tôi: “Ân

Nhiên, cô gái giàu có đó thích cậu, đời này cậu không phải buồn rầu nữa
rồi, lại còn xinh đẹp như thế nữa, tôi thật sự khâm phục đấy!”

Tôi ngẩn người nhìn phục vụ đem cốc Vodka cho cô gái ở góc, cô gái đó

dựa người vào tường, rõ ràng đã say lắm rồi, nhìn hơi quen thì phải, tôi tiến
lại gần, rất quen! Là Lâm Tịch! Đúng là có duyên thật, còn bảo cả đời này
không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa.

Quản lý nói với tôi: “Ân Nhiên, thật đúng lúc, dìu vị khách này ra ngoài

đi!”

Dìu khách say ra đại sảnh ngồi thật ra là sợ ảnh hưởng tới quầy bar,

nhưng tôi chẳng muốn chạm vào người phụ nữ này chút nào: “Quản lý, lát
nữa tự cô ta sẽ đi được.”

“Tôi bảo cậu dìu cô ta ra ngoài!” Chủ quản hạ lệnh.

“Ồ vâng.” Tôi vội gật đầu.

Dìu Lâm Tịch cao bằng tôi, mùi hương quen thuộc khiến tôi nhớ lại đêm

hôm đó. Lâm ma nữ lúc này đã bất tỉnh nhân sự, cũng không biết có chuyện
gì bế tắc thế, nhiều tiền như vậy rồi mà vẫn phiền não? Lâm Tịch khẽ hé mô
nói: “Có thể đưa tôi về nhà không?”

Câu nói này khiến ba hồn bảy vía của tôi bay mất sáu, tim đập loạn nhịp.

Đưa cô ta về nhà, về chỗ tôi sao? Tôi dìu cô ta đến cửa, cô ta đẩy tôi ra, lấy
trong ví ra mấy trăm tệ nhét cho tôi: “Cảm... cảm ơn, nhà tôi ở...Chưa nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.