NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 186

để Vương Hoa Sơn biết được thì ông ta không giết tôi sao? Nhân viên
khuân vác của công ty động vào người phụ nữ của mình, thế thành ra cái gì
chứ?

“Tiện thể à.”

Tôi dìu Lâm Tịch vào trong, thả xuống sô pha rồi quay người đi. Vương

tổng đuổi theo: “Ân Nhiên!”

“Có... chuyện gì, Vương tổng?”

“Cứ thế đi sao?” Ngữ khí của ông ta rất nhẹ nhàng, nhưng mà?

“Đúng, tôi...có việc.”

Vương tổng chầm chậm tiến lại chỗ tôi, tôi nhìn gương mặt hỷ nộ thường

không thể hiện ra, tim đập thình thình, chắc chắn là chuyện đó rồi, nếu
không tại sao ông ta vẫn còn muốn dính dáng tới tôi?

“Nếu cậu có việc thì hôm khác chúng ta nói chuyện vậy.”

“Cậu để lại số cho tôi.” Ông ta lấy điện thoại ra đợi tôi.

Hôm khác nói chuyện? Nói chuyện gì chứ? Chuyện cuộc sống? Lý

tưởng? Tôi thật sự không muốn cho ông ta số, nhưng chẳng còn cách nào,
hồi vào công ty có tư liệu gì là không viết chứ?

Tôi ủ rũ ra khỏi khu nhà của Lâm Tịch, nhưng cái phải đến thì rồi cũng

sẽ đến. Lâm Tịch và Vương Hoa Sơn rốt cuộc có quan hệ gì? Hai năm liền
không qua đêm với nhau... thế là bạn tình cái kiểu gì?

Dù tôi và Lâm Tịch có ngủ với nhau thì đó cũng là chuyện giữa hai

chúng tôi, không liên quan gì đến người khác. Tôi sợ Vương Hoa Sơn làm
gì chứ? Nhưng mà phiền phức thì không tránh được rồi.

Tôi rất muốn tiền của Sa Chức, tôi rất muốn cầm hai vạn của cô ấy cho

bố tôi trả nợ. Chỉ một câu thôi, nhưng tôi không dám mở lời với Sa Chức,
không phải da mặt tôi không đủ dày, ngoài việc tôi không muốn cô ấy coi
thường ra tôi cũng không muốn qua lại với Sa Chức lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.