NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 188

“Tại sao? Tôi thích anh.”

“Sa Chức, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Tôi nhìn cô ấy nói.

“Tại sao?”

“Tôi không muốn bị người khác coi thường, coi tôi là loại bám váy đàn

bà. Mỗi lần đến ngồi cùng cô là cảm giác nhục nhã lại tăng lên một chút.
Đồng nghiệp cũng coi thường tôi, giờ trước mặt họ tôi không thể ngẩng nổi
đầu. Chúng ta kết thúc tại đây, sau này tôi làm việc chăm chỉ, cô cũng đừng
làm phiền tôi nữa!”

Tôi nói nghiêm túc nhưng cô ấy lại cười khanh khách, khẽ vén lọn tóc rủ

xuống mắt: “Anh nỡ rời xa tôi không?”

Đúng là tôi không nỡ, dù gì thì cô ấy cũng là người đẹp, đàn ông ai

chẳng thích người đẹp. Ngay Lâm Tịch tôi hận đến thấu xương tôi cũng
không nỡ. Thậm chí có lúc tôi ngốc nghếch nghĩ được nhìn người đẹp như
thế cũng là một h

Năm xưa vó ngựa Thành Cát Tư Hàn đạp đổ giang sơn Đại Tống, tràn

qua Trung Á, Đông Á, những nơi mặt trời chiếu tới, chim ưng bay qua
chính là thảo nguyên của người Mông Cổ.

Nhưng người Mông Cổ có khai thác quản lý những vùng đất xâm lược

được không? Thật ra mục tiêu chiến tranh của người Mông Cổ rất rõ ràng,
cướp tiền, cướp lương thực, cướp đàn bà.

Tôi cũng vậy, thích tiền, thích phụ nữ. Dù là Lâm Tịch dung mạo tuyệt

sắc, Bạch Khiết đoan trang nho nhã, hay Sa Chức khí chất bất phàm...

Nhưng hình như tôi đều kém họ một tầng thứ, đứng trước mặt họ tôi đều

cảm thấy bất an, chứ đừng nói đến việc tay nắm tay đi dạo phố mua đồ, ăn
cơm.

Sa Chức giơ ly rượu lên: “Ân Nhiên, anh có biết tôi làm gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.