NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 200

cô không nói gì, liếc nhìn Sa Chức một cái rồi quay sang tôi: “Tìm anh có
việc, ra ngoài một lát.”

Tên trai bao bỗng bóp mông Sa Chức, cô ta quay phắt lại tát vào mặt

hắn: “Chết tiệt, tránh xa tôi ra!” Rồi cô ta vung túi, loạng choạng bước đi.
Hiện giờ là thời đại gì vậy? Phụ nữ ai cũng vậy thì đàn ông biết trốn vào
đâu?

Tôi vô cùng bất an đi theo Lâm Tịch ra ngoài, đến cạnh cái Cadillac sang

trọng, Lâm Tịch mở cửa sau bảo tôi vào, tôi căng thẳng: “Làm gì…”

Nhưng lại thấy Vương Hoa Sơn xuống xe, bắt tay tôi: “Ân Nhiên, lại gặp

rồi.”

Xem ra, chuyện hoang đường xảy ra rồi. Một lão tổng của công ty lớn

đâu cần khách khí với tôi như vậy. Tôi nhìn quanh quất xem có vệ sĩ
không?

Có tùy tùng không? Có sát thủ không? Tôi sắp phát điên lên rồi.

Thấy tình thế không hay, tôi học theo Lý Bình Nhi, ba mươi sáu kế, chạy

là thượng sách. Nhắc đến Lý Bình Nhi là tôi lại thấy ngứa ngáy, thật sự tôi
chỉ muốn cắn cô ta mấy phát, uổng công tôi ngu ngốc tin một người đê tiện
như thế!

Nhớ hồi mới đến thành phố Hồ Bình, tôi lòng tràn đầy chí hướng, tưởng

rằng với khả năng và nỗ lực của mình nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc ở
đây, mở ra cho mình một bầu trời riêng. Nhưng không ngờ chưa đến nửa
năm tôi đã sẵn sàng chạy trốn khỏi đây, thật nực cười!

CHƯƠNG 6 – VẬN MỆNH THAY ĐỔI

Vương Hoa Sơn đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng mà cả đời tôi chưa

từng đến, tôi không biết ông ta tìm tôi có việc gì, ngồi trước mặt Vương lão
tổng mặt tôi căng cứng lại, như ngồi trên bàn chông vậy.

“Căng thẳng thế làm gì? Gọi ít đồ ăn đi.” Ông ta cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.