NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 214

“Anh gói về đi, hy vọng sau này đừng chọc giận tôi nữa!”

Hừ... là tự cô cáu kỉnh chứ liên quan gì đến tôi.

Sau khi Lâm Tịch đi, tôi nhìn cả bàn đầy thức ăn nghĩ bụng, cô ta không

phải thần kinh có vấn đề thì là có vấn đề về thần kinh... Gọi nhiều thế này
mà không ăn, lại đắt như thế, không ăn thì quá phí. Tôi ngồi ăn ngấu
nghiến...

Chai rượu Đỗ Khang trên bàn khiến tôi nhớ đến bài Đoản Ca Hành của

Tào Tháo: Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như triêu lộ, khứ nhật
khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ
khang...

Tôi đang cảm khái thì cửa Phi Phụng Các mở ra, một cô gái thời thượng

mặc chiếc váy trắng thướt tha bước vào, bước đến bên tôi không hề khách
khí cầm chai rượu rót cho mình một cốc rồi uống.

Tôi nhìn một lúc lâu thì mới thấy bóng dáng và quầng sáng quanh người

cô ta hợp lại làm một, miễn cưỡng nhận ra Sa Chức: “Sao... sao cô lại biết...
tôi ở đây? Ồ... ngại quá, tôi quên mất, vừa rồi... cô gọi

“Anh đang làm gì vậy?”

“Uống rượu chứ làm gì? Tâm trạng... không vui!”

“Anh nghỉ việc rồi?”

“Cô đã biết rồi thì sao phải đến hỏi tôi làm gì?” Nhất định là cô ta đã đi

hỏi nhân viên trong “Cánh cổng thiên đường”.

Rượu là thứ rất tốt... có thể giúp người ta quên đi phiền não, cũng có thể

khiến người ta mơ màng ảo tưởng, rượu cũng như thuốc phiện, khiến người
ta phải say mê.

Sa Chức dìu tôi lên chiếc xe thể thao đỏ của mình, tôi muốn nhìn thật rõ

chiếc xe chỉ có thể lái trong mơ nhưng trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.