NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 213

“Tôi không làm! Tôi thật sự không làm!” Giá họa, nhất định là bọn

chúng giá họa cho tôi!

Bạch Khiết hận tôi như thế, thì ra là vậy, sao cô ấy có thể chấp nhận việc

đứa em trai mình nhận lại nhìn trộm thân thể của mình.

“Nếu có thời gian, cùng tôi đến phòng giám sát xem tư liệu là sẽ rõ ngay

thôi. Ở công ty mặc quần bộ đội, thường xuyên ra vào khu chứa đồ, có lẽ
chẳng còn ai khác đúng không? Hơn nữa nhân viên nam ở công ty toàn mặc
đồng phục, có ai mặc quần bộ đội đâu?”

“Nếu tôi nói họ đổ oan cho tôi, cô có tin không?”

“Đổ oan? Chứng cứ đâu? Lần đó tôi đuổi anh có đầy đủ chứng cứ, không

chỉ có nhân chứng vật chứng...”

Tôi nghẹn lời, hoàn toàn nghẹn lời...

“Anh muốn tôi xin lỗi, tôi xin lỗi thế nào? Xin hỏi tôi đã làm gì sai mà

phải xin lỗi anh?” Lâm Tịch nói đúng, nhân chứng, vật chứng đều có đủ, cô
ta xin lỗi tôi cái gì chứ? “Tôi biết anh và mấy người Mạc Hoài Nhân không
hòa thuận, anh bảo họ đổ oan cho anh, nhưng anh có chứng cứ không?”

Bọn khốn nạn, không chỉ khiến tôi mất việc mà còn hạ thấp nhân phẩm

của tôi xuống mức thấp nhất. Bạch Khiết cũng vì thế mà hiểu lầm tôi, lần
này quay lại tôi không thể kích động nữa, tôi chỉ có thể từ từ nghĩ cách
tránh sự đả kích của chúng, rồi tìm cơ hội phản kích. Cứ thua như thế thật
không đáng!

“Khi nào anh đi làm?”

“Có tính ba tháng trước là thời gian thử việc không?

Cô ta nhìn tôi khó tin mấy giây, nói: “Ngày mai đi làm, không tính thời

gian thử việc.” Đùa tôi à...

Thấy cô ta đứng dậy, cầm túi xách lên, kéo thẳng lại quần áo, tôi vội nói:

“Nhiều món thế này còn chưa ăn hết...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.