NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 226

Nhưng hiện giờ tôi toàn nghĩ về Bạch Khiết, tôi cứ nghĩ mãi, ánh mắt

vừa rồi cô ấy nhìn tôi sẽ thế nào? Là ghét bỏ? Ghê tởm? Khó chịu? Thất
vọng? Hay không thể tin nổi? Có rất nhiều khả năng, nhưng nói chung
không phải sự mong chờ.

Nhìn cậu An Tín bận rộn chuyển hàng, tôi nhớ đến mình trước đây.

Trước đây tôi rất cừ, một mình làm việc của mấy công nhân liền. Sao bây
giờ lại không được?

Cứ bảo mấy công nhân kia không phải đến nữa, tự mình làm là được rồi.

Nhưng giấy tờ hiện nay nhiều hơn trước rất nhiều, e là một mình làm không
nổi...

“An Tín, cậu lại đây!” Tôi gọi An Tín.

Cậu ta quệt mồ hôi chạy lại: “Ân đại ca, gọi em A Tín là được rồi.”

“A Tín, chỗ hàng họ chuyển cậu đã vào sổ chưa?”

“Em ghi chép hết rồi.”

“Tại sao cậu lại chuyển hàng?” Tôi hỏi.

“Vì... bình thường em làm những việc này quen rồi... Thấy họ làm vất vả

thế, bèn... Có phải kho có quy định không được giúp chuyển hàng không?”
Tôi bỗng có ấn tượng tốt với cậu nhóc này.

“A Tín, cậu chịu được khổ không?”

Cậu ta không trả lời tôi, nói: “Ân đại ca, em muốn... muốn mời anh ăn cơm...”

“Tại sao?”

“Đây... đây là công việc đầu tiên trong đời em. Nếu không phải anh giúp

thì có lẽ... Ân đại ca, em muốn mời anh ăn cơm.”

Tôi vốn định từ chối nhưng cậu ấy nói rất kiên quyết, ánh mắt như rực

cháy, dường như để nói ra lời mời này cậy ấy đã phải hạ quyết tâm rất lớn.
Tôi không nhẫn tâm từ chối, liền nhận lời, cậu ấy lại tiếp tục vui vẻ chuyển
hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.