NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 230

Bao nhiêu cảm xúc phức tạp trào dâng trong tôi, thế này là có ý gì? Tin

nhắn gửi lúc hơn hai giờ, bây giờ đã gần sáu giờ rồi, tôi đang nghĩ có cần
trả lời không.

Nhưng trả lời cái gì bây giờ? “Tôi rất khỏe, chị không cần lo lắng” sao?

Chẳng có gì đáng trả lời cả.

A Tín ngắt mạch suy nghĩ của tôi: “Anh Ân Nhiên, hết giờ làm rồi ạ?”

“Ừ.”

“Vậy em có thể đi dọn giường không?” Nhà A Tín quá xa, đành để cậu

ấy ở cùng tôi trong kho, nhưng cậu ấy lại không ở cùng phòng tôi, chỉ xếp
một chỗ ở góc...

“Đi đi.”

“Cảm ơn anh Ân Nhiên.” Cậu ấy cúi người lễ phép. Cậu ấy chỉ nhỏ hơ

tôi mấy tháng, tôi không muốn cậu ấy gọi là anh, gọi Ân Nhiên là được rồi,
nhưng cậu ấy không chịu.

Lúc này Hoàng Kiến Nhân lộ diện, đúng là hắn ta đã sớm biết tôi trở về,

bộ dạng lấy lòng người khác: “Ân Nhiên, cậu đến rồi à? Tôi biết mà, cậu có
trình độ cao như vậy, nhất định lãnh đạo sẽ không nỡ để cậu đi đâu mà.”
Nhìn hắn, tôi chỉ hận là không thể lôi hắn vào một góc lấy gạch đập cho hắn
một trận.

“Đúng vậy, trưởng ban Hoàng, anh cũng thật cừ, mới không gặp một thời

gian ngắn mà đã thay đổi nhiều thế này!” Tôi cũng cười phụ họa.

Hoàng Kiến Nhân châm thuốc cho tôi: “Ân Nhiên, được biết cậu trở về

tôi vui mấy ngày liền!” Mở to mắt nói những lời giả dối đến mức buồn nôn
thế này, đúng là tôi phải phục hắn sát đất.

“Vậy sao?” Hoàng Kiến Nhân mày mong chờ tao về sao?

“Đương nhiên rồi! Tôi còn đặt cả nhà hàng để chào mừng cậu nữa!”

Nhìn bộ dạng chẳng có chút thành ý nào của hắn kìa, là Mạc Hoài Nhân sắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.