Chắc là vì cô ấy là mỹ nhân, chẳng có thằng đàn ông nào muốn để lại ấn
tượng không đẹp trong mắt mỹ nhân cả. Nhưng sự mất tự nhiên này cũng
chưa bằng một phần mười khi đứng trước Bạch Khiết.
Lâm Tịch đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía xa, ngón tay khẽ nâng cằm như
đang suy nghĩ điều gì. Tôi gõ cửa mấy cái, cô ta bừng tỉnh gọi tôi lại: “Anh
lại đây.”
Tôi muốn nhìn vào cửa sổ tâm hồn của cô ta để đoán xem chuyện tiếp
theo là tốt hay xấu, nhưng lại không thể xuyên qua cặp kính râm kia được.
“Anh ngồi đi, Hà Khả, đóng cửa vào!” Lâm Tịch gọi với ra Hà Khả ở
bên ngoài.
Đóng cửa sao? Tôi ngồi trước bàn làm việc, cô ta ở bên trong. “Nghe nói
anh đuổi hết công nhân khuân vác rồi?” Lâm Tịch khẽ nhướn môi hỏi.
Mấy việc nhỏ nhặt ở kho mà Lâm tổng giám cũng phải hỏi đến sao?
“Việc vận chuyển hàng ở kho mà Lâm tổng giám cũng phải đích thân sắp
xếp sao?”
Lâm Tịch không trả lời thẳng câu hỏi của tôi: “Tôi không ngờ anh lại tài
giỏi như vậy, họ nói tiền vận chuyển hàng đều chuyển cho anh cả, thu nhập
cũng không tồi.”
Công việc hạ thấp thân phận như thế trong công ty này ai muốn làm chứ?
Nhưng tiền chuyển hàng của Ức Vạn cao hơn một nửa so với mấy nơi bên
ngoài như bến xe, hơn nữa mấy thùng hàng ở đây tuy to nhưng không nặng,
nhìn bề ngoài có vẻ mệt nhọc, nhưng thực ra cũng giống tôi, quen rồi là ổn,
còn rèn luyện được thân thể, lại không ảnh hưởng tới công việc hàng ngày.
Tính ra thì lương còn cao hơn mấy công việc hành chính, khó tránh việc
những người đó có ý kiến, trước đây có, bây giờ chắc chắn cũng có. Nhưng
mà, ghen ghét là chuyện bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng đến công
việc thì họ cũng chẳng làm gì được.
“Đêm... hôm đó....” Lâm Tịch đỏ mặt, rồi ngừng lại. “Tôi cứ cảm thấy có
gì không ổn. Bình thường tửu lượng của tôi không kém như vậy, hôm đó