NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 455

Nhìn mấy chữ “Kháng cự nghiêm trị, trung thực khoan hồng” trên
tường, một luồng không khí nghiêm túc nặng nề lan tỏa khắp căn phòng.
Trời ơi, nếu tự nhiên bị thành đồng phạm, mà nếu Lâm ma nữ không đứng
ra nói cho tôi thì tôi đúng là đồng phạm rồi, tôi từng nhận tiền của chúng
mà! Thế là phải ngồi tù đó, tôi hoảng hốt, cuống cuồng biện hộ cho chính
mình.

Anh cảnh sát kia trừng mắt: “Tôi hỏi tên cậu là gì, không hỏi cậu theo ai.

Đưa chứng minh thư đây!”

Tôi cung kính đưa chứng minh thư, anh ta ghi lại tên, địa chỉ và số chứng

minh: “Cậu vào Ức Vạn từ bao giờ? Làm chức gì?”

“Được vài tháng, làm phó ban quản kho.”

“Vài tháng? Rốt cuộc là mấy tháng?”

Tôi gào lên: “Đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người tốt rồi, thật ra,

thật ra tôi là nội ứng.”

Anh cảnh sát cười khẩy: “Nội ứng? Do cảnh sát hoàng gia phái đi à?

Nhóc con, tốt nhất hãy hợp tác một chút, ngoan ngoãn khai hết các cậu đã
đổi hàng thế nào, như thế sẽ tốt hơn cho cậu sau này đấy.”

“Xin hỏi, tốt hơn cho tôi sau này là có ý gì?”

“Có thể bớt được vài năm tù.”

Lần này đầu tôi nổ tung... Mẹ kiếp, lẽ nào Lâm ma nữ lại thấy chết

không cứu? Lẽ nào ngay từ ban đầu đây chính là cái bẫy? Tôi và cô ta như
nước với lửa, nhưng mấy tháng vừa rồi trở về công ty, từ khi biết tôi là
người của Vương Hoa Sơn, thái độ của cô ta bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ,
từng bước từng bước dụ tôi vào bẫy. Mẹ kiếp! Sao tôi lại dễ dàng tin người
thế chứ? Nếu bị phạt tù thật, tính theo số tiền hàng bị tổn thất thì có lẽ tám
đến mười năm cũng chưa ra được đâu!

Vương Hoa Sơn! Nhưng chuyện này tôi lại lén giấu Vương Hoa Sơn đi

giao dịch với Mạc Hoài Nhân, lẽ nào ông ta không coi tôi là đồng bọn sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.