NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 479

bôi lên chân cô, sau đó bôi lên mu bàn tay phải của mình, cảm giác đau đớn
bớt đi khá nhiều.

“Chạy tiếp sao?”, tôi hỏ

Lâm Tịch tựa lưng vào ghế, lắc đầu nói:

“Hắn có giảo hoạt đến đâu thì cũng không tìm được chúng ta đâu”.

“Thế giờ chúng ta chạy về hướng này là có mục đích gì?”, tôi hỏi, châm

một điếu thuốc, rít sâu một hơi, cuối cùng trái tim đang đập cuồng loạn nãy
giờ của tôi cũng dần dần bình thường trở lại.

“Bỏ trốn”. Cô cười lạnh, sau đó gương mặt sa sầm xuống, “ngày trước

tôi muốn bỏ trốn với một người đàn ông nhưng anh ta không dám, đúng là
tạo hóa trêu ngươi, vở kịch vẫn diễn ra trong giấc mơ cuối cùng cũng thành
sự thực, nhưng nhân vật chính không phải người đàn ông đó. Không, anh ta
không phải đàn ông, mà là một gã nhu nhược, đê hèn, đáng thương”.

Tôi không hiểu cô đang lẩm bẩm cái gì, chẳng buồn đếm xỉa gì tới cô

nữa.

Cô tiếp tục nói: “Anh to gan thật đấy”.

“Tôi cũng không biết vì sao tôi lại cùng kẻ thù của mình chạy tới tận đây,

có thể... ha ha, gấu chó cứu mỹ nhân chăng?”. Tôi bật cười giễu cợt.

“Tôi sẽ khiến gã kia phải khốn đốn! Khiến hắn phải mất chức! Tôi vốn

chẳng muốn dính vào hắn, nhưng hắn lại không coi tôi là người, dám đắc
tội với tôi, thế thì tôi sẽ khiến hắn phải sống dở chết dở!”. Cô hằn học nói.

“Cô quen với lão đó lắm hả?”, tôi hỏi.

“Ai mà không biết kẻ ác số một của thành phố này chứ? Đương nhiên,

tôi với anh bước vào con đường này thì cũng không quay đầu lại được nữa,
cho dù có đưa được gã đó vào tù thì chúng ta quay về cũng sẽ bị bọn đàn
em của hắn “làm thịt”. Chúng ta không quay về được nữa được đâu...”. Lâm
Tịch cười nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.