NỬA KIẾP HỒNG TRẦN, MỘT KHÚC DU CA - Trang 45

Lạc Vũ Minh cười lạnh. “Cô không cam tâm, đúng không? Không cam

tâm bởi cô vì hắn mà chịu nhiều đau khổ như thế, còn hắn lại không hay
biết gì! Vậy thì đi tìm hắn đi, đi nói với hắn cô yêu hắn, nói cho hắn biết
sáu năm qua không giờ khắc nào là cô không nhớ đến hắn, khiến hắn vứt bỏ
mọi thứ, danh dự và địa vị để ở bên cô đi! Đi đi! Chẳng phải lúc nãy cô
định nói thế với hắn sao?”

Nàng cười lạnh. “Đương nhiên ngươi muốn chàng vứt bỏ tất cả, muốn

chàng thân bại danh liệt, muốn chàng cô độc cả đời này! Ngươi hãy từ bỏ ý
định ấy đi, ta sẽ không bị ngươi lợi dụng đâu!”

“Cô!” Lạc Vũ Minh đẩy nàng ra, tức tối bỏ đi.

Thấy Lạc Vũ Minh bỏ đi, Mạc Tình mới đau đớn quỳ phịch xuống đất,

ho dữ dội. Sao nàng lại không muốn nói cho Tần Phong biết nàng yêu y,
bao nhiêu năm qua, không lúc nào là nàng không trông mong được gặp lại y
một lần, cho dù chỉ là đứng nhìn từ xa. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, y
sắp thành thân. Hôm nay, y bỏ đi mà không thèm quay đầu lại chứng tỏ mọi
chuyện đã là quá khứ, không thể cứu vãn được nữa. Vậy thì cần gì phải
khoét vào vết thương cũ, làm đau lòng người mình yêu nhất.

Nếu y hạnh phúc thì hãy để y được hạnh phúc mãi mãi. Mọi đau đớn sẽ

theo nàng biến mất khỏi cuộc đời y…

Có lẽ đây chính là báo ứng của nàng…

Đã quá nửa đêm mà Mạc Tình vẫn ngồi một mình bên cửa sổ, để cho

gió rét hong khô gương mặt đẫm nước mắt của mình. Đêm ấy, Lạc Vũ
Minh không trở về, cuối cùng thì nàng cũng được yên tĩnh.

Nhưng điều làm nàng không thể ngờ được là lúc này có một cặp mắt u

ám ẩn trong bóng tối đang nhìn nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.