NUA MAT TROI VANG - Trang 167

Ugwu bật dậy. “Tao chán nghe chuyện thằng Onyeka lắm rồi. Lúc nó

đến đây hôm qua tao nhận thấy là nó nên tắm thường xuyên hơn. Nó có mùi
như mùi đậu dầu thối vậy.”

“Thế còn anh, anh có mùi như thế nào?” Anulika đổ bột vào trong bao

rồi bắt đầu buộc lại. “Em xong rồi. Anh nên đi cho sớm kẻo muộn quá.”

Ugwu đi ra sân. Mẹ hắn đang giã cái gì đó trong cối, còn bố hắn đứng

lúi cúi ở gần bên, lia con dao vào một cục đá mài. Những mảnh vụn kim loại
từ con dao bị cọ mạnh vào đá văng ra những tia lửa bé xíu nháng lên một
chút rồi tắt ngấm.

“Anulika có gói bột ukwa kỹ không?”, mẹ hắn hỏi.

“Có ạ.” Ugwu chìa cái bao ra cho bà xem.

“Gửi lời chào đến ông chủ và bà chủ nhé”, mẹ hắn nói. “Cảm ơn ông

bà ấy về tất cả những thứ ông bà ấy gửi cho chúng ta.”

“Vâng, mẹ ạ.” Hắn đến gần và ôm mẹ. “Mẹ giữ gìn sức khỏe, mẹ chào

dì Chioke giúp con khi dì ấy về.”

Bố hắn đứng thẳng dậy và gại gại lưỡi dao vào lòng bàn tay, trước khi

bắt tay từ giã hắn. “Đi mạnh khỏe, ije oma. Bố mẹ sẽ nhắn cho con biết khi
gia đình Onyeka thông báo là họ sẵn sàng mang rượu đến. Chỉ trong vòng
vài tháng thôi.”

“Vâng, thưa bố.” Ugwu luẩn quẩn đứng đó một lúc trong khi đám anh

em ruột và anh em họ, đứa nhỏ ở truồng, đứa lớn mặc áo thùng thình quá
khổ đến chào tạm biệt và bảo hắn lần sau về thăm nhà nhớ mang quà. Mua
bánh mì cho chúng em nhé! Mua thịt nhé! Mua cá rán! Mua lạc!

Anulika tiễn hắn ra đến tận đường chính. Hắn nhìn thấy một bóng dáng

quen thuộc gần rừng cây ube và mặc dù hắn chưa hề gặp kể từ khi cô đi
Kano học nghề bốn năm trước, hắn biết chắc đó là Nnesinachi.

“Anulika! Ugwu! Có phải các bạn không?” Giọng của Nnesinachi có

vẻ trầm hơn so với trong trí nhớ của hắn nhưng cô nàng cao lên rất nhiều, da
đen sậm hơn vì ánh nắng gay gắt của miền Bắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.