NUA MAT TROI VANG - Trang 199

viên ngừng lại. “Người của chúng ta đang trở về. Những người trở về là
những người may mắn. Trạm xe lửa đang chứa đầy người của chúng ta. Nếu
quý vị có thể chia sẻ trà và bánh mì, xin vui lòng mang đến trạm xe lửa. Xin
giúp anh em đồng bào đang cần sự giúp đỡ.”

Ông Chủ nhảy lên từ ghế sofa. “Đi Ugwu, mang trà và bánh mì đến

trạm xe lửa.”

“Vâng, thưa ông.” Ugwu nói. Trước khi pha trà, hắn rán một ít chuối

cho Bé By. “Con đã đặt thức ăn của Bé By trên bếp, thưa ông”, hắn nói.

Hắn không biết chắc Ông Chủ có nghe hắn nói hay không và hắn đi, lo

lắng là Bé By sẽ bị đói còn Ông Chủ sẽ không biết là chuối chiên của con bé
ở trong lò. Hắn tiếp tục lo lắng cho đến khi hắn đến trạm xe lửa. Chiếu và
những tấm khăn quấn dơ bẩn được trải ra tràn lan khắp sân. Người ta ngã
quỵ trên đó, đàn ông, đàn bà, trẻ em kêu khóc, ăn bánh mì, săn sóc vết
thương. Những người bán hàng rong đang đi vòng quanh với những cái
mâm trên đầu. Ugwu không muốn đi đến chỗ những quầy hàng bừa bộn.
Hắn cố lấy dũng khí đi đến gần một người đàn ông đang ngồi trên mặt đất
với mảnh giẻ có vấy máu đỏ xung quanh đầu. Ruồi bay tứ tung.

“Ông có muốn ăn bánh mì không?” Ugwu hỏi.

“Có, em trai. Dalu. Cảm ơn em.”

Ugwu tránh không nhìn xem vết thương trên đầu ông ta sâu đến mức

nào. Hắn rót trà và đưa bánh mì ra. Ngày mai hắn sẽ không nhớ đến người
này bởi vìhắn không muốn nhớ.

“Ông có muốn ăn bánh mì không?” Ugwu hỏi một người khác gần đó,

ông ta ngồi khom lưng. “I choro bánh mì?”

Người đàn ông quay lại. Ugwu giật mình thụt lùi, suýt nữa làm rơi cả

bình nước. Con mắt bên phải của ông ta không còn nữa, chỉ còn một mảng
bầy nhầy nhoét đỏ thay vào chỗ ấy.

“Đó là nhờ quân đội cứu chúng tôi”, người đàn ông đầu tiên nói, giống

như ông ta cảm thấy cần phải trao đổi chuyện của mình với những mẩu bánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.