NÚI THẦN - Trang 426

Fernando

[161]

, anh ấy cũng đã chết như một vị anh hùng Tây Ban Nha - cậu ta

khoa tay múa chân, xé toạc ngực áo sơmi ưỡn bộ ngực trần vàng vọt ra
thách thức tử thần, và cứ lải nhải tự lừa dối mình như thế cho đến khi một
cơn ho rũ rượi nổi lên làm đùn ra một lớp bọt mỏng hồng hồng nơi khóe
mép, dập tắt những lời huênh hoang rỗng tuếch và tạo cơ hội cho hai anh em
Hans Castorp nhón gót rón rén ra khỏi phòng.

Sau đấy họ không trao đổi thêm lời nào nữa về cuộc thăm viếng Lauro, ai

nấy lẳng lặng tự cất giữ đánh giá riêng của mình về những cử chỉ anh hùng
rơm của cậu ta. Cả hai có cảm tình với ông Anton Karlovitsch Ferge người
Petersburg

[162]

hơn nhiều, ông nhân viên bảo hiểm nằm bẹp trong giường với

bộ ria mép rậm hiền hậu và cục yết hầu cũng hiền hậu như thế nổi gồ lên
trên cần cổ, chậm chạp phục hồi sức lực sau ca phẫu thuật pneumothorax
thất bại, ca mổ đã có lúc làm tính mạng ông ta như treo đầu sợi tóc. Ông ta
bị choáng đột ngột trong khi mổ, một cơn sốc phế mạc, sự cố khá thường
xuyên của biện pháp điều trị mốt mới này. Điều đáng nói ở đây là cơn sốc
ông ta gặp phải có dạng đặc biệt nguy hiểm, kèm theo cả bất tỉnh và trụy tim
mạch, tóm lại là nguy kịch đến nỗi người ta phải ngừng ngay cuộc phẫu
thuật và hoãn việc điều trị đợi hạ hồi phân giải.

Đôi mắt xám hiền hậu của ông Ferge vẫn còn giãn ra hãi hùng và mặt ông

ngả màu xám ngoét mỗi khi nhắc đến sự cố này, sự cố đối với ông hẳn là
kinh khủng lắm. “Không gây mê, thưa các ông. Vâng, đúng là thể trạng tôi
không chịu được thuốc mê nên người ta không thể áp dụng cách gây mê
thông thường cho ca mổ, tôi cũng hiểu và đủ trí khôn để chấp nhận điều đó.
Nhưng mà biện pháp gây tê bộ phận không đủ sâu, thưa các ông, nó chỉ đủ
để làm thịt tê đi thôi, tôi vẫn biết lúc lớp thịt ngoài bị rạch ra, có điều không
đau mà chỉ cảm thấy tức ngực do bị ấn. Tôi nằm thẳng cẳng trên bàn mổ,
mặt trùm khăn kín mít chẳng nhìn thấy gì, bị ông trợ lý ghì chặt bên phải và
bà y tá trưởng bên trái. Tôi có cảm giác mình bị đè bẹp dí, rồi thịt da bị xẻ
một nhát và bị người ta dùng kẹp phanh ra. Tôi vẫn còn nghe tiếng ông cố
vấn cung đình bảo: ‘Được rồi!’ Và cùng lúc ấy, thưa các ông, ông ta bắt đầu
dùng một dụng cụ gì đó cùn cùn dò dẫm bên ngoài màng phổi tôi - cái dụng
cụ ấy không được sắc để khỏi đâm thủng màng phổi quá sớm. Thế là ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.