NÚI THẦN - Trang 231

lắc lư cái đầu từ trái sang phải, từ trên xuống dưới theo hình số tám, mũi
hỉnh lên đánh hơi đủ bốn phương, bồn chồn như kiểu cọp beo bị nhốt trong
cũi, bàn tay phải dày đặc tàn nhang với ngón cái vểnh ra vung vẩy liên hồi
như muốn giục giã: ‘Mau lên, mau lên, mau lên! Tôi nói cái gì không quan
trọng, ông muốn trình bày cái gì thì mở miệng ra nhanh lên, để cho tôi còn
đi!’ Bà ta trạc độ tứ tuần, người nhỏ thó không có đường cong, bọc trong y
phục bệnh viện màu trắng thắt đai ngang lưng, trên ngực lủng lẳng một cây
thánh giá thạch lựu. Dưới chiếc mũ y tá thò ra mớ tóc lơ thơ hoe hoe đỏ, từ
đôi mắt xanh lơ trong sòng sõng, mí mắt viêm đỏ đòng đọc, thêm vào đó
một bên lại còn lên cái lẹo đã chín mọng, bắn ra tia nhìn láo liên không đậu
lại lâu một chỗ nào, cái mũi như đã nói hếch ngược lên ngóng trời, được phụ
họa thêm bằng cái miệng như mõm nhái với làn môi dưới chìa ra, khi nói cứ
hớt hớt như vợt xúc tép. Hans Castorp trố mắt quan sát kỳ quan ấy với tất cả
vẻ nhẫn nại và thân thiện bẩm sinh chàng có thể huy động được.

“Cảm lạnh thế nào, hử?” Bà y tá trưởng lại hỏi, cố tập trung ánh mắt xoáy

vào người đối diện nhưng đôi mắt hiếng cứ ngoan cố nhìn đi hai hướng. “Ở
đây chúng tôi không hoan nghênh cảm cúm đâu. Ông có hay bị cảm không?
Anh họ ông cũng thường bị cảm phỏng? Ông bao nhiêu tuổi? Hai mươi tư
hử? Còn chưa ráo máu đầu. Thế là ông lên đây rồi bị cảm lạnh? Ở trên này
không có khái niệm ‘cảm lạnh’, xời ơi, đấy là một trò nhố nhăng ở dưới
kia.” (Chữ “nhố nhăng” vang lên đặc biệt miệt thị và mạo hiểm từ cửa
miệng bà ta, nhất là với động tác hớt tép của môi dưới.) “Phải công nhận là
ông chuốc đâu ra một cơn viêm đường hô hấp thượng hạng, chỉ cần nhìn
mắt ông là thấy.” (Và bà ta lại tìm cách nhìn xoáy vào mắt chàng, nhưng
nhìn làm sao được khi hai con mắt chĩa sang hai phía.) “Có điều nguyên
nhân viêm họng không phải là lạnh, mà là do vi khuẩn được người ta hào
hứng tiếp nhận vào cơ thể, điều đáng nói ở đây là cơn viêm họng của ông vô
hại hay kém vô hại, tất cả những cái khác chỉ là trò nhố nhăng.” (Lại “nhố
nhăng”!) “Cũng có thể hứng thú tiếp nhận vi khuẩn của ông thiên về chiều
hướng vô hại”, bà ta bảo và hướng con mắt lên lẹo chín mọng về phía chàng,
chẳng biết có nhìn thấy gì không. “Đây là một loại thuốc vô hại, nó sẽ giúp
ông khỏi bệnh.” Và bà ta móc trong chiếc túi da treo ở thắt lưng ra một hộp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.