NÚI THẦN - Trang 342

không hại đến thân. Rồi sẽ đến lúc ông chuyển sang bò bốn chân, ông đã bắt
đầu khom lưng hạ hai chi trước xuống rồi đấy, chẳng bao lâu nữa ông sẽ hộc
như heo - xin ông hãy cảnh giác giữ mình!”

Ông văn sĩ kết thúc lời kêu gọi của mình bằng một cái lắc đầu đầy lo ngại.

Rồi ông ta lặng thinh, mắt nhìn xuống, chân mày chau lại. Không thể trả lời
bấy nhiêu nghiêm túc bằng một câu nói đùa hoặc đánh trống lảng như mọi
khi, Hans Castorp đành vứt bỏ ý định ấy sau khi cân nhắc chớp nhoáng
trong nháy mắt. Cả chàng cũng đứng im cụp mắt nhìn xuống. Cuối cùng
chàng nhún vai hỏi bằng giọng gần như thầm thì:

“Tôi phải làm gì bây giờ?”
“Làm như điều tôi đã khuyên ông.”
“Tức là: đi về?”
Ông Settembrini im lặng.
“Ý ông muốn bảo tôi hãy về nhà đi?”
“Tôi đã khuyên ông như vậy ngay từ buổi tối đầu tiên ông tới đây, ông kỹ

sư.”

“Vâng, nhưng lúc ấy tôi còn tự do muốn đi thì đi muốn ở thì ở, mặc dù tự

tôi cũng thấy mới hơi gặp khó khăn vì chưa quen khí hậu mà đã xếp giáo
quy hàng thì thật khó coi. Từ bấy đến nay sự tình đã đổi khác nhiều rồi. Tôi
đã khám bệnh, và ông cố vấn Behrens đã nói toạc móng heo rằng nếu tôi cứ
khăng khăng đòi về thì sau một thời gian ngắn cũng sẽ phải quay trở lại đây,
và rằng nếu tôi cứ tiếp tục cuộc sống cũ dưới kia chẳng chóng thì chầy lá
phổi của tôi cũng sẽ đi đời nhà ma.”

“Tôi biết, giờ ông đã có chứng chỉ trong túi.”
“Vâng, mặc dù ông nói với nghĩa trào phúng… tất nhiên đây là cái trào

phúng đích thực, không một phút một giây nào khiến người nghe có thể hiểu
sai ý nghĩa vấn đề, là công cụ cổ điển và chính đáng của thuật hùng biện -
ông thấy đấy, tôi còn ghi nhớ những lời ông nói. Nhưng giờ đây, khi đã có
tấm phim này, đã có kết quả chiếu điện và chẩn đoán của ông cố vấn cung
đình, liệu ông có thể chịu trách nhiệm cho lời khuyên trước kia của mình
nữa không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.