NÚI THẦN - Trang 437

những hình ảnh loang loáng lướt qua đánh lừa mắt và trí não. Đột nhiên trên
màn ảnh xuất hiện một phụ nữ Morocco còn trẻ cao lớn như người thật lừng
lững tiến về phía khán giả, cô ta mặc váy lụa kẻ sọc sặc sỡ, khắp người rủng
rỉnh nhẫn, dây chuyền, kẹp tóc như con ngựa thắng đủ lệ bộ yên cương, bộ
ngực đồ sộ phơi ra đến gần một nửa, hai cánh mũi bè bè phập phồng, cặp
mắt rừng rực một sức sống man dại, nét mặt không ngừng biến đổi. Cô ta
cười phô hàm răng trắng muốt, đưa một bàn tay với những chiếc móng trắng
ngà nổi bật trên làn da nâu sẫm lên che mắt, tay kia vẫy vẫy về phía khán
giả. Người ta ngượng ngùng nhìn chòng chọc vào gương mặt quyến rũ của
người đàn bà không có thật kia, bóng hình trên màn ảnh nhìn họ mà không
thấy họ, ánh mắt sỗ sàng của họ chẳng hề chạm được tới cô ta, nụ cười và
cái vẫy tay của cô ta không dành cho họ và hiện tại mà thuộc về thời quá
khứ ở xứ sở xa xôi nơi làng quê cô ta, thế nên đáp lại cử chỉ mời gọi ấy là
một điều hoàn toàn vô nghĩa. Nhận thức ấy, như đã nói, làm cho hứng thú bị
pha trộn với một cảm giác gần như bất lực. Rồi bóng ma ấy biến mất. Ánh
sáng chói chang trần trụi chiếm lĩnh màn ảnh, chữ “Hết” to tướng nhảy lên
chấm dứt tiết mục và kết thúc một vòng trình diễn, khán giả lặng lẽ rời khỏi
rạp trong lúc từ bên ngoài một lớp khán giả mới lại tràn vào, háo hức đón
xem vòng trình diễn ấy lặp lại lần nữa.

Bà Stöhr nhập bọn cùng với họ, và bị bà ta rủ rê hai anh em quyết định

chiều ý Karen ghé vào quán cà phê của trung tâm giải trí, làm cô bé tội
nghiệp sung sướng chắp cả hai tay lại cảm ơn. Cả ở đây cũng có âm nhạc.
Một dàn nhạc giao hưởng nhỏ mặc đồng phục màu đỏ biểu diễn theo sự điều
khiển của một tay vĩ cầm lĩnh xướng người Tiệp Khắc hay Hungary, anh ta
tách riêng khỏi nhóm ra đứng trên sàn nhảy, trà trộn giữa những đôi lứa
quấn quít xoay tròn, vừa hăng hái vặn vẹo thân hình vừa không tiếc tay hành
hạ cây đàn. Ngồi bên các bàn là bộ mặt của tất cả giới thượng lưu quốc tế.
Xung quanh người ta thi nhau gọi tên những món đồ uống lạ lùng. Hai anh
em gọi nước cam có ga cho mình và cho người được họ bảo trợ để giải khát,
vì trong quán vừa nóng vừa bụi, còn bà Stöhr chọn rượu ngọt. Giờ này chưa
phải giờ cao điểm đâu, bà ta sành sỏi giải thích. Chiều càng muộn sàn nhảy
sẽ càng nhộn nhịp, đa số bệnh nhân ở các viện an dưỡng quanh đó, bệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.