NƯỚC CAM CÓ GAS (NƯỚC SODA CAM) - Trang 116

Hạ Tang Tử đại khái đoán được có chuyện gì, không lập tức vạch trần

anh, làm bộ cái gì cũng không biết, mặc thêm áo khoác đuổi theo anh.

Mạnh Hành Chu cầm đèn pin, đi phía trước Hạ Tang Tử, buổi tối

trong núi rất tối, anh đi mỗi hai bước lại dừng lại, lấy đèn pin chiếu phía
sau, chờ Hạ Tang Tử đuổi kịp lại đi tiếp.

Cứ đi đi dừng dừng như vậy, cuối cùng cũng đến bờ sông lúc chiều.

Lửa còn chưa tắt, ở trong đêm tốt, thoạt nhìn phá lệ sáng ngời. Đống

lửa thiêu đốt nhánh cây, vang lên tiếng thanh thuý, so với mấy thứ khác lại
có cảm giác an toàn hơn.

Mạnh Hành Chu kéo Hạ Tang Tử đến phía trước đống lửa, đưa đèn

pin cho cô, "Cầm lấy."

Hạ Tang Tử cầm lấy, không nói lời nào nhìn anh.

Mạnh Hành Chu duỗi tay mở vung, vẫn luôn được hâm với lửa nhỏ,

nắp nồi nóng bỏng, anh đột nhiên không phòng ngừa nên bị bỏng một chút,
lại không bỏ tay ra, chịu nóng, lại cầm nắp nồi đặt trên mặt đất.

Không rãnh thổi tay của chính mình, anh cúi người xem nồi canh cá,

cuối cùng cũng không còn ngửi được mùi lạ như buổi chiều, mới thở phào
nhẹ nhõm, kêu Hạ Tang Tử lại, "Nếm thử đi, coi như bữa ăn khuya."

Canh cá có màu trắng gạo, điều kiện hữu hạn, nên có lẽ chỉ cho thêm

muối, hương vị không biết được không.

Hạ Tang Tử nhớ đến cảnh tượng lúc chiều mình thấy được, chỉ cảm

thấy nồi canh cá trước mắt này, so ra còn trân quý hơn sơn hào hải vị, còn
làm cho người ta khó quên.

Mạnh Hành Chu ngay cả ăn mì ăn liền, cũng chỉ dùng nước lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.