Đêm càng lúc càng yên tĩnh, mặt sông phản quang dưới ánh trăng,
nước trong núi rất trong trẻo, có thể nhìn thấy được cục đá dưới đáy, còn có
vài con cá ngẫu nhiên bơi qua.
Trước kia rất khó tưởng tượng, Mạnh Hành Chu sẽ xuống sông bắt cá
như thế nào.
Thậm chí có thể nói, lúc anh đăng kí trường quân đội, đều là ngoài dự
liệu.
Mạnh Hành Chu vẫn luôn là người như vậy.
Đa số bé trai khi còn nhỏ đều rất nghịch ngợm, nhưng anh chỉ có an
tĩnh. Mấy việc đùa giỡn vui chơi anh cũng đều không thích làm.
Chỉ duy nhất thích lắp ráp mô hình. Đồ vật thoạt nhìn buồn tẻ vô vị
trong mắt trẻ con, với anh mà nói, lại là một phần bảo tàng.
Lớn lên một chút, anh lại thích tập thể hình, cũng không muốn tiếp
xúc với bất kì ai.
Lúc nào cũng chọn thời điểm ít người nhất, lỗ tai lúc nào cũng gắn tai
nghe, chỉ đứng đó không nói lời nào, nhìn đầy xa cách.
Anh không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe người khác nói,
càng không muốn tiếp xúc với hết thảy âm thanh hay sự vật gì cả.
Thế giới của Mạnh Hành Chu trước kia, giống như sống trong một quả
cầu pha lê, như trong một cái lồng không có tiếng vậy.
Mọi người bao gồm Hạ Tang Tử vẫn luôn cho rằng sau này, Mạnh
Hành Chu nhất định sẽ làm một nhân viên nghiên cứu.
Anh vốn dĩ cũng có thể, cao tam năm đó, nhờ vào danh vị thủ khoa,
anh đã có một suất du học ở trường đại học đứng đầu chuyên ngành, nhưng