Nói xong, cô ấy trở lại chỗ nào, tiếp tục đọc sách, Triệu Nhiễm Nhiễm
và Chu Xảo Tịch vẫn còn nói chuyện, không khí cả phòng cũng coi như hài
hoà.
Ngày thường lên lớp, Quân Y Đại đều yêu cầu nộp lại điện thoại, cuối
tuần mới đưa lại cho sinh viên sử dụng. Mỗi tuần mở điện thoại lên, ngoại
trừ Mạnh Hành Du cũng chỉ có ông bà nội.
Cô mở tin nhắn đầu tiên ra, đang suy nghĩ xem nên trả lời cái gì.
Lúc này, điện thoại lại vang lên, Hạ Tang Tử thấy hai chữ danh bạ "số
nhà", không nghe máy liền, đứng dậy ra khỏi kí túc xá, đi đến ban công
hành lang mới ấn nghe.
Điện thoại thông rồi, bên kia mở miệng trước, giọng nói hiền lành của
bà nội, vào giờ phút này cảm giác phá lệ đặc biệt.
"Tang Tử ăn cơm chưa?"
Đôi tay của Hạ Tang Tử chống ở lan can, thần kinh căng chặt, lập tức
thả lỏng, "Đã ăn rồi, bà ăn chưa?"
Bà Hạ ở bên đầu kia cười, "Ăn rồi, hôm nay dì làm cơm nếp, ông cháu
ăn hai chén, nếu không phải bà cản lại thì lão già này vẫn còn muốn ăn tiếp
nữa. Cháu xem, cũng chả phải trẻ trung gì, ăn rồi thì tối ông ấy cũng là
người khó chịu thôi."
Bên này, bà Hạ vừa dứt lời, qua tai nghe, Hạ Tang Tử nghe thấy tiếng
phản bác của ông Hạ, vẫn như tiếng chuông lớn, "Cái bà này suốt ngày nói
bậy, tôi ăn 4 chén cũng chả có gì cả."
"Tôi cũng không nói bậy, tuần trước ông với ông Mạnh còn đi Nông
Gia Nhạc câu cá giúp chiến hữu, đêm đó ăn nhiều hơn có 1 chén, mà cả
đêm ngủ không được, quên rồi sao? Đúng là già đãng trí mà."